“Yên tâm đi, khi Lục Gia Bách và Thẩm Thành tới bao vây nông trường thì nhất định sẽ điều động nhân lực từ các lối ra vào.
Còn cậu cả nhà họ Phó, bố anh ta xảy ra chuyện nên anh ta đã bí mật rời khỏi Hải Thành vào buổi trưa rồi.
Lúc anh ta đi, anh ta không nói cho ai biết.
Điều này cho thấy bây giờ các phe thế lực canh gác ở cửa ra vào không có ai canh giữ cả, chúng ta vẫn có chỗ trống để tranh thủ.”
“Được, tôi tin tưởng sự phán đoán của ông.”
Bên trong phòng bệnh của căn cứ điều trị, Lục Gia Bách đi vào từ bên ngoài.
Anh thấy Dương Tâm đang tựa ở đầu giường chơi điện thoại di động thì đi tới bên giường, rồi hôn lên trán cô.
“Anh có việc đi ra ngoài một chuyến, anh sẽ về khá muộn, em đi ngủ trước đi, hoặc là đi giúp Trần Tuấn cũng được.”
Ánh mắt Dương Tâm lóe lên, cô nhìn màn hình điện thoại di động.
Đã là mười giờ bốn mươi rồi, anh sẽ không bao giờ đi ra ngoài muộn như vậy, chắc là có việc gấp rồi.
“Có chuyện gì xảy ra à? Anh nói tình hình cho em biết đi, đừng lừa em.”
Lục Gia Bách khẽ cười nói: “Anh có định lừa em đâu.
Anh vừa nhận được tin tức báo đã điều tra ra được chỗ náu mình của đám người Trần Cát Phượng, là ở một nông trường ở ngoại thành phía đông cách đây hơn vài chục cây số nên anh đi với Thẩm Thành tới đó xem.”
Dương Tâm vén chăn lên chuẩn bị xuống giường: “Em đi với mọi người đến đó.”
Lục Gia Bách cầm tay của cô: “Anh không nói dối em.
Anh nói cho em biết tình huống không phải là để em quấy rối, em nằm tử tế cho anh, đừng có nhúc nhích.”
Dương Tâm lên giọng: “Anh mắng em, anh không yêu em nữa à.”
Gân xanh trên trán Lục Gia Bách nổi lên.
Cái bà cô này…
“Tâm, bây giờ thân thể em vẫn rất yếu, không thể lăn qua lăn lại.
Em nghe anh khuyên một câu có được không, nếu em lại xảy ra chuyện bất ngờ gì thì anh, anh sẽ không quan tâm đến em suốt cả đời này nữa.”
Dương Tâm phì cười.
Lời đe dọa này như con cún con, như con gái, tuy nhiên cô lại thích.
“Được, được, được, em nghe lời anh mà, nghe lời anh được chưa.
Anh đừng giận dỗi với em, đau đầu lắm, em không thể chịu nổi anh không buồn không giận với em.”
“Vậy em ngoan ngoãn đợi ở phòng bệnh cho anh, anh gọi điện thoại cho mẹ để lát nữa mẹ qua đây với em.”
“…”
Dương Tâm nhìn theo Lục Gia Bách rời đi, rồi nhìn chiếc điện thoại di động trên ga giường mà rơi vào trong trầm tư.
Trần Cát Phượng biết rõ nếu cứ tiếp tục trì hoãn thì mình sẽ bị lộ tung tích, nhưng bà ta vẫn đưa ra yêu cầu vô lý để bọn họ thả Tô Yến ra.
Đến cùng là bà ta muốn làm cái gì?
Rốt cuộc bà ta có gì tính toán trong lòng?
Bây giờ chỗ ẩn náu của bà ta đã bị bại lộ, bà ta còn ở nông trường không?
Nếu bà ta không ở đấy thì bà ta sẽ dời đi đâu?
Ông cụ nhà họ Thẩm đang ở trong tay bà ta, nhưng bà ta không nghĩ tới việc lợi dụng.
Vậy rốt cuộc bà ta đang tính toán gì trong lòng?.