Nói đến đây, ánh mắt của ông ta di chuyển, nhìn vào chủ nhân của nhà họ Thẩm được vệ sĩ cõng trên lưng.
“Một tiếng trước, mật thám báo tin đến, nói rằng gia chủ của nhà họ Thẩm đang ở Liệt Diễm Đường, mà bọn họ lại muốn giết gia chủ nhà họ Thẩm để diệt khẩu.
Sau khi tôi biết tin thì tôi đã nhanh chóng sai người đến Liệt Diễn Đường để cứu người, cũng may là có trời xanh phù hộ, phù hộ cho người của tôi bình an cứu gia chủ nhà họ Thẩm ra.”
Dứt lời, ông ta cúi người thật sâu trước Thẩm Thành, cuối cùng nói thêm một câu: “Cậu Thẩm, Hải Cẩn sinh non ngoài ý muốn, là do gia tộc Hải Nhân của tôi chăm sóc không kỹ lưỡng, xin cậu nể tình tôi cứu được một mạng của bố cậu mà nhân nhượng một chút.”
Thẩm Thành vô thức muốn nổi giận.
Tên già này thật sự xem anh ta là kẻ ngu rồi, nói láo mà để lại nhiều chỗ hở như vậy, lời bào chữa như vậy mà đòi thuyết phục được anh ta sao?
“Ông thật sự coi tôi…”
Không đợi anh ta nói hết câu, Dương Tâm đã túm lấy cánh tay của anh ta một lần nữa, ra hiệu cho anh ta đừng mở miệng.
Thấy Thẩm Thành không có ý định nói nữa, cô mới cười híp mắt nhìn ông hai Hải mà nói: “Ông hai, Hải Cẩn đã gọi cho tôi nói chuyện cô ấy sinh non ngoài ý muốn, cho nên chuyện này không thể trách các người được.
Sở dĩ mấy ngày nay ông không liên lạc được với anh trai của tôi là bởi vì anh ấy quá bận rộn, không có ý gì khác.
Bây giờ ông lại cứu được bố của tôi, không để ông ấy bị làm hại, thì ông chính là ân nhân của nhà họ Thẩm chúng tôi, phần ơn này chúng tôi sẽ nhớ kỹ.”
Ông hai Hải cười phá lên: “Cô Dương quả nhiên là một người thông minh, tính tình cởi mở, có câu nói này của cô thì tôi có thể hoàn toàn yên tâm rồi.”
Nói xong, ông ta quay người nhìn về phía vệ sĩ quát lên: “Đứng ngơ ra đó làm gì, còn không nhanh giao gia chủ nhà họ Thẩm lại cho cậu Thẩm và cô Dương.”
“Vâng.”
Dương Tâm thấy người của mình đã nhận lấy ông ấy, sau đó nhìn ông hai Hải cười, nói: “Cảm ơn ơn cứu mạng này của ông hai Hải, ngày khác có dịp rảnh thì chắc chắn tôi và anh trai sẽ đến chỗ ông ở để thăm hỏi, bây giờ đệ tử của tôi ở gia tộc Hải Nhân cũng phải làm phiền ông trông nom nhiều hơn, vô cùng cảm ơn.”
“Không dám.”
Trên xe.
Thẩm Thành nhíu mày hỏi: “Em tin mấy chuyện nhảm nhí mà ông ta kể sao?”
Dương Tâm không nhịn được mà cười nhạo: “Lời mà người của gia tộc Hải Nhân nói, em không tin một chữ nào cả.”
“Vậy em…”
Dương Tâm nhìn anh ta cười, gằn từng chữ một: “Anh, chúng ta không có bằng chứng chứng minh ông hai Hải cấu kết với Trần Cát Phượng, cuối cùng thì người của Liệt Diễm Đường cũng bị kéo xuống nước, bởi vì những người biết được đều bị diệt khẩu.
Nếu bây giờ anh trở mặt với ông ta thì sẽ thành chó cùng đường cắn càn đấy, ông ta không sợ chết nhưng chúng ta sợ, chúng ta sợ Hải Cẩn chết, chẳng lẽ anh muốn đặt cược tính mạng của Hải Cẩn sao?”
Thẩm Thành cắn chặt răng, hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
Dương Tâm nhìn Lục Gia Bách, thấy anh đang mỉm cười nhìn cô chăm chú, sự ủng hộ trong âm thầm ấy khiến năng lượng của cô tràn đầy trong nháy mắt..