Sở Thùy Dung sao?
Cô chủ nhà họ Sở?
Con gái nhà họ Sở?
Đáng chết mà, sao cô lại có thể bỏ qua một việc quan trọng như vậy được chứ?
Sở Thùy Dung là con gái nhà họ Sở.
Cô ấy là… Nghĩ đến đây cô vô thức nhìn về phía cửa sổ rồi nhìn theo bóng lưng thẳng đứng của Tiểu Ca, khóe mắt cô chợt co giật dữ dội.
“Để… để cô ấy đợi ở bên ngoài, tôi lập tức…”
Không đợi cô nói xong cửa phòng đã bị đẩy ra, Sở Thùy Dung từ bên ngoài xông vào.
“Chị Tâm, chị đi cùng em đến phòng chăm sóc đặc biệt đi, em muốn gặp anh Trần Tuấn, em muốn xem tình hình của anh ấy như thế nào.”
Dương Tâm từ ghế số pha đột ngột đứng lên, có lẽ là do tốc độ quá nhanh nên trong đầu liền cảm thấy choáng váng khiến cô ngã lại vào ghế sô pha một lần nữa.
Thấy Tiểu Ca quay đầu lại nhìn Sở Thùy Dung bằng ánh mắt khát máu, trong lòng cô đột nhiên trùng xuống: “Sở Thùy Dung, em ra ngoài trước đi, chị lập tức ra ngay.”
Cô vừa nói xong Tiểu Ca đứng cạnh cửa sổ cũng lên tiếng: “Cô là con gái của nhà họ Sở? Vậy Sở Tùng Huy là ai?”
Sở Thùy Dung lập tức dừng lại, ánh mắt nhìn vào Tiểu Ca, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Cô ta cảm nhận được một cỗ máy sát khí đầy lạnh lẽo đang nhắm vào mình, hai chân run lên, giọng nói cũng run run theo: “Đúng vậy… đó là anh trai của tôi.”
Tiểu Ca bước đến với vẻ tràn đầy sát khí.
Dương Tâm bất chấp việc bản thân đang chóng mặt mà chật vật đứng dậy chặn trước mặt cô gái.
“Chị Tâm, anh… anh ta là ai vậy, tại sao lại có thái độ thù địch với em như vậy?”
Dương Tâm lặng lẽ thở dài.
Anh ta là ai sao?
Anh ta chính là kẻ thù không đội trời chung của cô ấy.
“Sở Thùy Dung, em muốn gặp Trần Tuấn phải không?”
“Đúng vậy, đúng vậy, khoảng thời gian trước em về nhà họ Sở, nghe nói anh Trần Tuấn bị thương nên em liền lập tức trở về.”
“Được, vậy em ra ngoài trước, chị xử lý xong chuyện cá nhân sẽ đưa em đi gặp Trần Tuấn.”
“Nhưng… nhưng mà…”
“Không có nhưng gì hết.”
Dương Tâm đột ngột lớn tiếng: “Bảo em ra ngoài thì em hãy ra đi, đừng nói nhiều nữa, đi ra nhanh lên.”
“…”
Nghĩ đến ánh mắt khát máu vừa rồi, trong lòng Sở Thùy Dung lại dâng lên cảm giác sợ hãi.
Sau khi im lặng vài giây cô ta liền lùi lại.
Tiểu Ca nhanh chóng bước đến nhưng lúc đến trước mặt Dương Tâm thì Sở Thùy Dung đã rời đi rồi.
Anh ta muốn bỏ qua Dương Tâm để đuổi theo nhưng cô đã nắm lấy cổ tay của anh ta.
“Chị muốn ngăn tôi sao? Chị nên biết rằng tất cả người nhà họ Sở đều đáng bị giết, đều đáng chết!”.