Bây giờ, anh ta đã làm mất vật quan trọng nhất của nhà họ Ân, vậy thì chỉ có thể lấy cái chết chuộc tội.
“Keng.”
Âm thanh lưỡi dao va chạm vang lên chát chúa trong thư phòng trống trải.
Vệ sĩ áo đen nhìn con dao và phi tiêu rơi dưới đất, gương mặt lộ vẻ không hiểu.
Ân Doãn Duy cất tiếng, giọng nói lạnh lẽo không độ ấm: “Muốn chết cũng không sao, nhưng trước hết phải đem thứ cậu đánh mất trở về.
Chờ đưa về được rồi, cậu có muốn chết cũng không ai cản.”
“Đa tạ cậu chủ.
Thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết sức đưa cấm độc trở về, sau đó sẽ đến trưởng lão đường lãnh phạt.”
Ân Doãn Duy chầm chậm quay người, nhìn ra màn đêm đen mịt, nhẹ giọng nói: “Đồ vừa bị trộm không lâu, ắt là còn lưu lại dấu vết.
Điều trHải Cẩn thận cho tôi, bắt đầu từ cao tầng của gia tộc, người có thể đánh cắp đồ trong mật thất chắc chắn không phải là người vô danh.
Nhất định mấy lão già trong trưởng lão đường không thoát khỏi liên luỵ.”
Vệ sĩ áo đen hơi cúi đầu, nói rõ từng chữ: “Thuộc hạ nhất định sẽ liều mạng đưa cấm độc về.”
Ân Doãn Duy phất tay, cho anh ta lui.
Chờ đến khi trong phòng lại trở về yên tĩnh, anh ta chậm rãi cúi đầu, ánh mắt rơi vào ngón tay rướm máu.
Không biết nghĩ đến điều gì, đôi môi mỏng của anh ta chợt cong lên, lộ ra nụ cười quỷ dị.
Độc Diêm Vương…
Trộm thứ đồ chơi này làm gì?
Không cần đoán cũng biết, chắc chắn là để hại người!
Bọn họ liều mạng trộm đi thứ độc hiểm như vậy, nhất định là một người vô cùng quyền lực.
Nghĩ ra toàn thế giới, người quan trọng đến thế chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Chỉ mong bọn họ không dính phải loại độc đó, nếu không đến cậu chủ nhà họ Ân như anh ta cũng không cách nào giải được.
Mà nhà họ Ân sẽ phải đối mặt với tai họa ngập đầu.
…
Phòng thí nghiệm.
Dương Tâm nheo mắt nhìn số liệu trong tay.
“Nhóc con, cậu được đó.
Đúng là trò giỏi hơn thầy, số liệu này có thể bán ra, xem ra mấy năm qua chỉ dạy cậu thật không uổng phí.”
Bạch Trung Kiên nghe vậy nhíu mày hỏi: “Vậy là chị cũng đồng ý với biện pháp này sao?”
Dương Tâm gật đầu: “Tình trạng của Lê Vãn Trinh đã vào giai đoạn cuối, dù tôi có cho dùng thuốc kháng ung thư cũng không thể nào diệt trừ tận gốc tế bào ung thư.
Cuối cùng thuốc kháng không nổi nữa sẽ phản ngược lại.
Thuốc kháng ung thư của tôi, chỉ có thể làm chậm lại tốc độ phát triển nhưng không thể diệt trừ tận gốc.
Tôi có thể đảm bảo được cô ấy sẽ sống được năm năm, nhưng qua thời hạn đó thì không cứu được nữa.”
Nói đến đây, cô cầm lấy tờ số liệu phất phơ trước mặt anh ta: “Nhưng biện pháp này của cậu không giống.
Lấy ung thư khắc ung thư, sau đó lại cho chất độc xúc tác với nó.
Làm thế có lẽ sẽ trừ được tận gốc ung thư, nhưng mà…”
Bạch Trung Kiên tiếp lời cô: “Nhưng mà biện pháp này người bình thường không thể nào dùng được, bởi vì bọn họ không mời được người nhà họ Ân để chế độc.”
Dương Tâm gật đầu: “Không tệ.
Biện pháp này của cậu nhất định phải có sự giúp đỡ của nhà họ Ân để chế độc, mà người bình thường thì không cách nào mời được con cháu nhà họ.”.