Tại sao tên này lại hỏi như vậy?
Độc Diêm Vương là chất độc bị cấm trong nhà họ Ân vẫn luôn bị niêm phong ở trong từ đường nhà họ Ân.
Mấy chục năm qua chưa từng xuất hiện mà ở bên ngoài cũng không có ai biết luyện chế ra loại độc tố này.
Anh ta hỏi như vậy giống như…
“Cô đừng nói với tôi độc Diêm Vương của nhà họ Ân bị người ta trộm mất, bây giờ đã xuất hiện rồi.”
Trong loa vang lên tiếng cười: “Đồ vật mà nhà họ Ân tôi bảo vệ đời đời kiếp kiếp làm sao có thể dễ dàng bị trộm như vậy chứ? Trước đó không phải cô đã nói không trúng độc Diêm Vương thì đời này cũng sẽ không liên lạc với tôi sao, bây giờ cô liên lạc với tôi nên tôi cho rằng cô đã trúng loại độc này.”
Dương Tâm không còn gì để nói.
Trí nhớ của con chó này trái lại rất tốt, ngay cả bản thân cô cũng đã quên mất những gì mà mình đã nói vậy mà tên này vẫn luôn nhớ kỹ.
“Chỉ cần nhà họ Ân không mất độc Diêm Vương thì tôi sẽ không trúng loại độc này, được rồi bớt nói nhảm mà hãy trở lại chuyện chính đi, anh đến Hải Thành một chuyến đi tôi có việc muốn nhờ.”
Trong loa vang lên tiếng cười trầm thấp kèm theo vẻ mỉa mai.
“Trên đời này cũng chỉ Dương Tâm cô mới có thể trơ trẽn như vậy, lúc có việc cầu xin người khác mà khí diễm vẫn còn kiêu ngạo hung hăng càn quấy như thế, trước tiên tôi không hỏi cô cầu xin tôi chuyện gì, mà nếu như muốn tôi đến Hải Thành thì có thể nhưng cô phải hủy hoại khuôn mặt của mình trước đi rồi lại nói, vết sẹo ở khóe mắt của tôi cũng không thể đau đớn một cách vô ích.”
“……”
Dương Tâm hít sâu một kìm nén cơn tức ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi nói: “Ân Doãn Duy anh nói chuyện có đạo lý một chút được không, năm đó nếu không phải anh quấn chặt lấy tôi thì sao tôi có thể…”
Nói đến đây cô bỗng nhiên ngậm miệng.
Không phải, sao những lời này nghe có vẻ mập mờ vậy chứ?
“Đúng năm đó tôi thực sự quấn chặt lấy cô, chỉ tiếc người đẹp không chịu ngoái nhìn, không xứng với tình cảm nồng nàn của tôi, tôi…”
“Dừng lại.”
Dương Tâm lớn tiếng quát: “Nói tiếng người đi, loại người âm hiểm giống như anh giả vờ ngây thơ làm cho người ta cảm thấy thực sự buồn nôn, có phải tôi phá hủy mặt của mình thì anh sẽ đồng ý đến Hải Thành không?”
Ân Doãn Duy nhẹ nhàng nở nụ cười: “Đừng, mỗi ngày tôi đều xem sử sách của cô nên đã quen với khuôn mặt tuyệt đẹp của cô, nếu như phá hủy thì thật đáng tiếc, tôi chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi nên cô đừng tưởng là thật.”
“Biến thái.”.
Truyện Quan Trường
Cầm chân dung đối phương nghiên cứu cả ngày không phải biến thái thì là gì?
Dương Tâm tức giận đến mức dựa vào trên kệ: “Đừng nói nhảm nữa, anh có muốn đến Hải Thành hay không thì hãy cho tôi một câu trả lời chắc chắn.”
“Đi chứ, người đẹp mời tại sao tôi lại không đi chứ, đợi tôi, tôi…”
Không đợi hắn nói xong Dương Tâm trực tiếp chấm dứt cuộc trò chuyện sau đó hung hăng ném điện thoại di động lên trên mặt bàn.
“Người rách nát gì vậy chứ, nếu không phải có việc phải cầu xin thì cho dù có kề dao trên cổ bà đây thì bà đây cũng sẽ không chủ động liên hệ với con hàng này.”.