“Mẹ ơi, đại ca Cẩn, cô ấy, cô ấy sắp lấy chồng rồi”
Dương Tuỳ Tâm bước vào với chiếc máy tính xách tay trên tay.
Tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt.
Gì?
Đại ca Cẩn sắp kết hôn á?
Dương Tâm quay đầu lại nhìn cô bé rồi cau mày hỏi: “Tình hình thế nào?”
Dương Tuỳ Tâm đưa máy tính trong tay cho cô xem: “Chị nhìn xem, nhà họ Hải đã tuyên bố kết hôn rồi.”
Dương Tâm lấy máy tính qua, cúi đầu nhìn, sau đó nhìn lên Thẩm Thành Vẻ mặt của Thẩm Thành có chút khó nhìn, đôi mắt chứa đầy gợn sóng.
Anh ta nhìn chằm chằm vào tiêu đề đang nổi bật trên màn hình: “Con gái thứ hai của nhà họ Hải và vị hôn phu Vân Hành sẽ sớm kết hôn, cuộc hôn nhân dự kiến sẽ sớm tổ chức.
Hoan nghênh bạn bè từ mọi nơi đến gia đình nhà họ Hải và gửi lời chúc phúc đến hai người.”
“Kết hôn…”
Thẩm Thành nhìn thật lâu vào hai chữ này.
Im lặng một lát rồi chế nhạo nói: “Anh không tức giận, bọn họ thật sự cho rằng anh không còn cách nào khác sao, ép buộc cô ấy làm chuyện này, họ thật sự coi anh như không khí sao?”
Dương Tâm trả máy tính lại cho con gái, sau đó nói với Thẩm Thành: “Đây có lẽ là cách Hải Cẩn tự bảo vệ chính mình, hiện tại chúng ta không thể thoát thân, em ấy tự nghĩ cách tự bảo vệ bản thân là điều dễ hiểu.”
Thẩm Thành liếc nhìn cô một cái rồi nghiêm nghị nói: “Anh không có ý trách móc Hải Cẩn, em ấy làm như vậy là để bảo vệ chính bản thân mình, người nhà họ Hải thật quá đáng, rồi sẽ có một ngày nào đó anh sẽ cho gia đình nhà họ chết chung.”
Dương Tâm khẽ lắc đầu thở dài nói: “Hải Cần đồng ý với cuộc hôn nhân này, thứ nhất là vì bảo vệ chính mình, thứ hai chắc là muốn hoàn thành tình cảm của Vân Hành đối với em ấy, có lẽ em ấy đã hoàn toàn quên anh rồi.”
Dây thần kinh Thẩm Thành căng lên, anh ta không biết mình thấy thế nào về Hải Cần nữa.
Chỉ biết rằng nếu cô ấy dành phần đời còn lại cho anh ta, anh ta cũng sẽ không từ chối.
Nhưng nếu cô ấy đã quyết định buông tay thì anh ta có cần theo đuổi cô không.
“Chân của Vân Hành, em chữa khỏi chưa?”
Dương Tâm nhìn Thẩm Thành một cách kỳ lạ nói: “Anh, nếu chân của Vân Hành được chữa khỏi thì anh có muốn tác thành cho họ không? Nhưng Hải Cẩn không yêu Vân Hành, nếu anh thật sự tán thành, ngược lại sẽ làm em ấy mệt mỏi cả đời.”
Thẩm Thành xoay người ra phía cửa, vừa đi vừa nói: “Nếu em ấy muốn buông bỏ quá khứ thì anh có ép cũng vô dụng.
Đừng nói về vấn đề này nữa, khi nghe tin họ kết hôn thì chứng tỏ ràng hiện tại đã an toàn, nên có thể yên tâm xử lý việc của mình.”
“Anh…”
Nhìn thấy bóng lưng anh ta biến mất khỏi cửa, những lời sắp nói ra của Dương Tâm lại nuốt trở về.
Trước khi thấy Hải Cẩn thì muốn nói thêm điều gì cũng không có tác dụng nữa.
.
||||| Truyện đề cử: Lẳng Lơ Cho Anh Xem |||||
Sau bao nhiêu chuyện, hiện tại Hải Cẩn nghĩ như thế nào, có lẽ cô cũng không biết.
Có lẽ sẽ trưởng thành nhanh chóng trong thách thức và có một vị trí hoàn toàn mới.
Nếu em ấy muốn đứng đầu nhà họ Hải và trở thành người phụ nữ có quyền lực nhất phương Tây, vậy thì em ấy và Thầm Thành e rằng là không thể.
Trụ sở chính của Ám Long.
Trong phòng ngủ có một sự im lặng đến chết người.
Lục Gia Bách ngồi dựa vào đầu giường, mặt của anh tái nhợt như tờ giấy, hơi thở có chút khó khăn.
Bên cạnh giường có một ông lão mái tóc hoa râm đang bắt mạch cho anh.
“Thật kỳ lạ, cậu đã nôn ra máu đen, đó là dấu hiệu của trúng độc, vậy tại sao mạch lại ổn định lại như không bị trúng độc.
Các triệu chứng như vậy xuất hiện bao giờ chưa?”.