Lục Gia Bách gật đầu và nói: “Đây là lần thứ ba rồi, trước đây Triệu An đã kiểm tra định kỳ máu của tôi và cũng đã thực hiện CT trước đó, đều không có dấu hiệu nhiễm độc và cũng không có bị nội thương, nhưng cứ hai ngày lại nôn ra máu và thậm chí không tìm ra nguyên nhân.”
Dược Lão không nói gì mà quay đầu quan sát máu đen trong dụng cụ đựng máu.
Nam Kiên trầm giọng hỏi: “Dược Lão, như thế nào, thật sự không có phát hiện gì sao? Có phải bị trúng độc gì không?”
“Loại độc dược này tôi chưa từng nhìn thấy.”
Dược Lão thấp giọng lẩm bẩm, không biết nghĩ cái gì mà sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Chẳng lẽ là… không, không phải, loại độc dược đó đã bị mất hết còn lại cái lọ cũng bị niêm phong… không, không thể là loại chất độc đó.”
Lục Gia Bách liếc nhìn một cái nói: “Cái gì gọi là “độc được”
ông đã nhìn thấy cái gì? Nếu đã biết thì nói ra tôi nghe.”
Vẻ mặt của Diệu Lão đột nhiên ngừng trọng, xua tay nói: “Trước khi có kết quả chính xác thì tôi không dám khẳng định, cậu hãy chờ hai ngày, tôi sẽ lấy máu làm thí nghiệm và sau khi biết chắc chắn sẽ nói cho mọi người biết.”
Sau đó, ông ta đi ra phía cửa, khi đi ngang qua Lạc Hồ thì nói một câu: “Đi ra đây với tôi, tôi có việc muốn cậu đi làm.”
Lạc Hồ liếc Lục Gia Bách một cái, sau đó đi theo Dược lão ra khỏi phòng ngủ.
Trên hành lang Lạc Hồ hạ thấp giọng, hỏi: “Dược lão, có phải ông đã nhìn ra được anh ấy bị trúng độc gì không?”
Dược lão nói nhỏ: “Chất độc bình thường sau khi vào cơ thể, kiểm tra máu là có thể biết được, nhưng vừa rồi cậu ta có bảo Triệu An nói không có gì khác thường, điều này không thể không làm cho người ta suy nghĩ sâu xa được.”
Lạc Hồ suy nghĩ một chút, thử nói: “Có phải ông chẩn đoán sai rồi không, anh ấy căn bản không trúng độc, chỉ là làm lụng vất vả quá mà thôi, cho nên mới xuất hiện tình trạng nôn ra máu.”
Dược lão dừng bước, nhìn dụng cụ trong tay.
Ông ta nhìn màu máu đen sẫm, giọng nói cứng lại: “Không phải làm lụng vất vả quá độ, cơ thể cậu ta vốn khỏe mạnh, cho dù cơ thể suy yếu cũng không thể xuất hiện tình trạng ói ra máu khác thường.
Theo kinh nghiệm của tôi, cậu ta thật sự đã trúng độc, khắp thế giới, chỉ có một loại độc sau khi trúng ban đầu sẽ không thể kiểm tra ra, chính là cấm độc của nhà họ Ân… độc Diêm Vương.”
Cơ thể Lạc Hồ run lên, anh ta đã từng nghe nói về độc Diêm Vương, đây là một loại độc hiếm thấy, rất khó giải, vẫn luôn bị nhà họ Ân cất giữ ở khu đất cấm trong nhà bọn họ, sau lại xuất hiện ở đây?
“Dược lão, ông chắc chắn chứ?”
Dược lão miễn cưỡng cười: “Lão già tôi đây cũng chưa thấy qua độc Diêm Vương, chỉ biết một ít đặc trưng của nó, sao có thể chắc chắn chứ.
Gọi cậu ra đây là muốn cậu liên lạc với cậu chủ nhà họ Ân, hỏi xem độc Diêm Vương có bị mất hay không, nếu là bị mất, vậy…”
Dược lão không nói tiếp nữa nhưng Lạc Hồ vẫn hiểu ý của ông ta.
Nếu độc Diêm Vương thật sự bị mất, vậy độc trong cơ thể Lục Gia Bách, tám chín phần chính là loại độc này.
“Được, tôi sẽ liên lạc với Ân Doãn Duy, ông không giải được độc này thật sao?”
Dược lão lắc đầu: “Đừng nói là tôi, không chừng ngay cả con cháu nhà họ Ân cũng không biết cách giải, người chế ra loại độc này là kỳ tài trăm năm khó gặp của nhà họ Ân.
Nhà họ chỉ chế độc, không có phương thuốc, càng không có thuốc giải.
Nhưng mà, mọi chuyện trên đời này không có gì là tuyệt đối, nói không chừng con cháu nhà họ Ân thật sự nắm giữ phương pháp giải độc.
Cậu nên đi hỏi cậu chủ nhà họ Ân đi, cậu và cậu ta là bạn bè, cậu đi hỏi, cậu ta chắc sẽ nói cho cậu biết.”
“Cũng được, trước mắt chỉ có thể như vậy, nếu thật sự không có thuốc giải thì còn có thể sống được bao lâu?”
Dược lão đắn đo một chút mới nói: “Không vận động mạnh làm gia tăng tốc độ lan ra của độc tố, hẳn có thể chống đỡ một đoạn thời gian.
Nhưng đừng cảm thấy may mắn vội, không thể giải độc, cậu ta chết là không thể nghi ngờ.”
“…”.