… Hải Thành.
Khu căn cứ điều trị.
Dương Tâm từ trong mơ tỉnh lại, ngồi mạnh dậy.
Cô thở hổn hển, trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Lục Gia Bách, Lục Gia Bách…”
Cô vừa không ngừng gọi tên anh, vừa mò tìm điện thoại, sau đó gọi vào số của Lục Gia Bách.
Vừa rồi cô nhìn thấy anh bị một đám khói đen bao phủ toàn thân, sau đó từng chút một bị cắn nuốt, cuối cùng cô vội vàng nhìn thoáng qua, cảm giác giống như hai người đang đứng đối diện bên bờ biển hoa bỉ ngạn từ biệt nhau.
Tại sao lại mơ thấy cảnh tượng này?
Cô không tin lời quỷ thần, nhưng bình thường khi nghĩ gì thì đêm sẽ mơ thấy điều đó, hai ngươi tâm ý tương thông có thể cảm nhận được nguy hiểm của đối phương.
Bây giờ cô lại mơ thấy giấc mơ này, chắc chắn Lục Gia Bách đã xảy ra chuyện.
Cuộc gọi kết nối thành công, trong loa tuyền đến tiếng nói chất phác của Lục Gia Bách, giọng điệu ôn hòa, mềm mại như thể hoà trong nước.
“Trong nước đang là rạng sáng, tại sao còn chưa nghỉ ngơi? Lúc trước không phải đã đồng ý với anh sẽ ngoan ngoãn nghỉ ngơi sao, thức khuya như vậy, cơ thể làm sao có thể khoẻ được?”
Nghe được giọng nói của anh, Dương Tâm chua xót, huhu khóc lớn.
“Lục Gia Bách, anh nói cho em biết, anh vẫn rất khỏe mạnh có đúng hay không?”
Lục Gia Bách kéo dài tiếng nói: “Em đừng khóc, em mà khóc, lòng anh lại đau, lúc trước có việc gấp, nên mới ngắt liên lạc, bây giờ bận xong rồi, anh đang định gọi cho em.
Nhưng ở chỗ em đang là đêm khuya, sợ quấy rầy em nghỉ ngơi nên không dám gọi, anh không sao, em đừng lo lắng, em cứ như vậy, anh thật muốn muốn bay về bên cạnh em ngay.”
Dương Tâm lau nước mắt và mồ hôi trên trán, giọng nói khàn khàn: “Vậy anh phải nhanh chóng trở về, em nói cho anh biết, tình địch mạnh của anh xuất hiện rồi đấy, nếu không nhanh trở về, em sẽ bị người khác bắt cóc mất.”
Lục Gia Bách cúi đầu cười: “Em nói Ân Doãn Duy sao? Anh ta đúng là tình địch mạnh, em đúng là người phụ nữ trêu hoa ghẹo nguyệt, trở về anh sẽ trừng trị em.
Còn nữa, trong tay Ân Doãn Duy có bức ảnh em nghĩ cách lấy nó về cho anh, anh ta cứ nhìn chằm chằm người phụ nữ của anh là có ý gì.”
Dương Tâm chép miệng: “Hóa ra anh biết sao? Biến thái giữ ảnh của em, chắc là không muốn quên mối thù hủy hoại nhan sắc rồi, bức ảnh đó không biết bị anh ta làm thành cái dạng gì nữa.”
“Như thế nào em cũng phải lấy về, anh mặc kệ, chờ anh về phải nhìn thấy nó, để người đàn ông khác giữ ảnh của em, trong lòng anh rất hoang mang.”
Dương Tâm nhếch miệng cười: “Được, nghe lời anh, hai ngày nữa anh ta đến Hải Thành, em bắt anh ta ngoan ngoãn trả lại bức ảnh, nhưng anh cũng phải hứa với em, trong vòng bảy ngày phải giải quyết xong chuyện bên đó, lập tức trở về.
Về phần đại trưởng lão, ông ta cùng Trần Cát Phượng, ông hai Hải thông đồng với nhau, anh về đây trước, chúng ta cùng đến gia tộc Hải Nhân, trừng trị bọn họ.”
“Được, em muốn mạng của anh, anh cũng cho em.”
“Phi.”
Dương Tâm không nhịn được hét lớn: “Đừng nói bậy, em cần mạng của anh làm gì? Anh lại nói như vậy sẽ làm em lo lắng đấy.”
“Vậy em nhanh chóng lên giường ngủ đi, đừng thức khuya quá.”
“Được, anh nói chuyện với em một lát đi, Lục Gia Bách, đợi con chúng ta lớn rồi, không cần chúng ta quan tâm nữa, chúng ta đi du lịch vòng quanh thế giới đi, em muốn đi Paris, muốn đi Indonesia, muốn đi Ai Cập, muốn đi…”
… Gia tộc Hải Nhân.
Trong phòng sách.
Ông chủ Hải ngồi trên ghế sofa, trước mặt là một người đàn ông trung niên.
“Gia tộc thu được tin tức chính xác, cô cả bí mật về nước, nửa đường bị người chặn lại, hiện tại không biết đã đi đâu, bước đầu suy đoán có thể có liên quan đến ông hai.”
Ông chủ Hải thưởng thức miếng ngọc trong tay, chau mày lại.
Thằng nhóc Lạc Hồ sao lại thế này, sao lại trơ mắt để Hải Vy về nước, cậu ta không biết hiện giờ gia tộc Hải Nhân rất rối loạn sao? Người đàn ông này còn không có ích bằng Lâm Thanh.
Ít nhất Hải Vy còn được che ở dưới cánh tay của Lâm Thanh vài năm, cũng không có tổn thương nào.
Sống dưới mí mắt gia tộc Hải Nhân, cũng không ai dám làm gì.”
“Chú Hoa, chị của con thật sự bị cưỡng ép sao?”
Hải Cẩn đẩy cửa vào, lo lắng hỏi.
Chú Hoa từ trong túi lấy ra một thứ để vào tay cô ta: “Đây là người của tôi lấy được, cô hai xem đi.”.