Sau khi Dương Tâm rời khỏi căn cứ điều trị, cô không đi tìm Ân Doãn Duy ở khắp nơi trên đường phố lớn, mà là đi đến khách sạn Thế Kỷ.
Tên kia tạm thời đi ra ngoài, hành lý chắc hẳn đều để ở khách sạn này, cô không tin anh ta sẽ không quay trở lại.
Nếu như hành lý của anh ta thực sự ở khách sạn, nói không chừng cô còn có thể tìm ra được bức tranh Đan Thành đấy.
Lục Gia Bách cưỡng ép ra lệnh cho cô phải lấy lại được bức vẽ chân dung, cô cũng cảm thấy bức tranh vẽ mình bị người đàn ông khác cất giấu thì không ổn, mọi việc khiến cho Lục Gia Bách khó chịu, cô đều phải loại bỏ.
...!
Một giờ sau.
Như Dương Tâm đoán, Ân Doãn Duy đã quay trở lại.
Ngay khi vừa bước chân vào căn phòng, anh ta lập tức nhận ra có gì đó không được bình thường.
Nhưng có lẽ đã muộn, anh ta ngửi thấy một mùi gì đó luồn vào mũi, một giây tiếp theo, hai chân hắn mềm nhũn, trượt thẳng xuống khung cửa, quỳ một chân trên đất.
Anh ta không khỏi bật cười: “Thuốc mê của cô so với trước đây lợi hại hơn đó, tôi đường đường là cậu chủ của gia tộc Đệ Nhất Luyện Độc Quốc Tế, tự nhận là hiểu rõ tất cả các phương pháp luyện độc, nhưng vẫn là ngã xuống ở trong tay cô.”
Dương Tâm từ trong phòng đọc sách đi ra, hừ lạnh một cái: “Đừng giả bộ nữa, anh đã sớm đoán được tôi sẽ đến khách sạn tìm anh, còn giương mắt tiến lại gần, nói đi nói lại, chắc hẳn anh đoán tôi sẽ không dám làm như vậy với anh.”
Ân Doãn Duy cười nhẹ nhàng: “Cô đó, cái người phụ nữ này chỉ một chút thôi là đã làm cho người ta ghét bỏ, có thể nhìn thấu tâm tư của người khác, để cho người khác có cảm giác bị đe dọa rất lớn, không nhịn được lập tức muốn hủy diệt.”
Dương Tâm liếc mắt, đi tới ngồi xuống trước mặt anh ta, sau đó đưa bàn tay về phía anh ta: “Bức vẽ chân dung của tôi đâu? Mau đưa cho tôi, nếu không hôm nay anh đừng nghĩ sẽ có được một kết cục tốt đẹp.”
Ân Doãn Duy cười khúc khích: “Lục Gia Bách biết chuyện này, chắc là anh ta bắt cô đi lấy về, Dương Tâm, người đàn ông độc đoán thường không thể dựa vào, chúng ta cũng đã từng quen biết, tôi khuyên cô hãy mau chóng dùng một cước đá bay anh ta đi.”
Nếu không đá, cô sẽ phải sống như một góa phụ.
Dương Tâm khịt khịt mũi hai cái: “Tôi chỉ thích sự độc đoán của anh ấy, nhanh chóng đưa bức vẽ chân dung cho tôi, nếu không có thể hôm nay anh sẽ gặp phải tai họa.”
“Tôi đoán được Lục Gia Bách sẽ sai cô đi lấy lại bước vẽ chân dung đó, cô cảm thấy tôi vẫn còn mang theo nó trên người sao? Muốn có bức Đan Thành kia ư, có thể, cô đi với tôi qua nhà họ Ân lấy đi, nhưng mà nói đi nói lại thì cô còn phải dựa vào tôi để cứu được bạn thân của cô, vậy nên cũng không đến nỗi sẽ ra tay với tôi chứ.”
Dương Tâm hung hăng nghiến răng.
Đây chính là Ân Doãn Duy, bây giờ đã biết đối phó với anh ta khó khăn như thế nào rồi.
Cô hiểu rõ anh ta, giống vậy, anh ta cũng biết rõ cô, trước kia làm kẻ thù đã nhìn ra được, chính xác không thể nhầm lẫn.
“Cũng được, anh cho tôi biết cách xử lý chất độc của bạn thân tôi, tôi cho anh biết thuốc mê trên người anh.”.