Ân Doãn Duy từ từ cúi thấp đầu xuống.
Yêu sâu đậm như vậy sao?
Nếu như Lục Gia Bách thật sự trúng độc Diêm Vương, sợ rằng việc anh ta phải chết cũng không còn nghi nghờ gì, nhưng nếu thật sự anh ta chết cô cũng sẽ chết, thì chẳng phải là ngay cả mạng cũng không giữ được sao?
Sau khi yên lặng một lúc, anh ta thong thả nói: “Tôi cũng đã nói hết rồi, tiếp theo nên làm như thế nào đó là chuyện của cô, tôi không xen vào, nếu như cô không đồng ý yêu cầu của tôi, đừng nghĩ đến việc tôi sẽ cứu bạn cô.”
“Anh…”
Thẩm Thành thấy cô lại sắp bùng nổ, vội vàng kéo cô đi ra phía ngoài, vừa đi vừa động viên nói: “Trước tiên em không nên tức giận, để anh nói chuyện với anh ta một chút.
Anh tin tưởng cậu chủ Ân không phải là người ngang ngược cố tình gây rối, anh ta nói ra yêu cầu như vậy nhất định là có lý do, để anh hỏi anh ta rõ ràng trước đã rồi nói sau.”
Dương Tâm hung dữ nói: “Vậy anh đi nói chuyện với anh ta đi, nếu như anh ta còn không đồng ý, vậy anh lập tức dùng thủ đoạn ép buộc, chớ cùng anh nói nhiều.”
“…”
Đi ra khỏi khách sạn, Dương Tâm lập tức chui vào ngồi trong xe của Thẩm Thành.
Sau khi yên tĩnh một vài phút, cô bắt đầu nghĩ tới hàng loạt hành động kì quái của Ân Doãn Duy.
Trước khi trở về khách sạn, anh ta quả thật đã từng đến nhà tang lễ.
Một người vừa mới tới Hải Thành, không có bất cứ liên quan nào đến người của Hải Thành, vì sao đột nhiên lại đến nhà tang lễ?
Anh ta đến nhà tang lễ lại còn nhìn thấy xác của ai?
‘Tách’ Điện thoại di động ở trong túi vang lên.
Một dãy số xa lạ.
Cô do dự trong giây phút rồi vẫn ấn nhanh vào nút trả lời.
“Alo, xin chào, xin hỏi cô có phải là cô Dương không? Tôi là nhân viên làm việc tại nhà tang lễ Bạch Lạc.”
Nhà tang lễ?
Lúc nãy cô còn nghi ngờ rằng Ân Doãn Duy có thể đã đến phòng tang lễ, bởi vì trên người anh ta tỏa ra mùi tiền giấy bị cháy, mà mùi này chỉ có thể bị nhiễm ở phòng tang lễ.
Người trong thành phố sau khi qua đời, xác thường không được cất giữ ở trong nhà, mà được đưa đến nhà tang lễ, đợi khi hỏa táng xong sẽ trực tiếp được chôn cất ở nghĩa trang.
Vì vậy mùi hương gỗ đàn hương với mùi tiền giấy đặc biệt nồng.
Trên người của Ân Doãn Duy có mùi này, vì vậy nên cô mới dám kết luận là anh ta đã đến nhà tang lễ.
“Ừm, tôi là Dương Tâm, tìm tôi có chuyện gì?”
“Chuyện là thế này cô Dương, xương cốt của bố cô đã được hỏa táng rồi, cho hỏi là lúc nào cô đến nhà tang lễ để hoàn thành các thủ tục thu nhận vậy? Tôi đã gọi cho bà Dương và cô hai, nhưng không có ai trả lời, không biết làm sao, nên tôi chỉ có thể liên hệ với cô.”
Hỏa táng?
Không phải hôm trước quản gia nói sẽ để thi thể ở nhà xác bảy ngày đầu, sau đó sẽ đưa xác về nước chôn cất sao? Tại sao lại đột nhiên hỏa táng rồi?
“Là ai bảo anh hỏa táng? Là bà Dương hay cô hai?”
“Tôi, chúng tôi cũng không biết, chuyện này cô nên hỏi bộ phận có liên quan, chúng tôi chỉ có trách nhiệm thông báo cho người nhà, thực hiện thu xếp hậu sự.”
Dương Tâm suy nghĩ một lúc, mới nhẹ nhàng nói: “Được rồi, tôi lập tức qua, các anh chuẩn bị tài liệu đầy đủ đi.”.