Chiếc điện thoại đặt ở trên bàn cạnh giường vang lên.
Dương Tâm nghiêng người nhìn một cái thì thấy là Bạch Trung Kiên đang gọi tới: “Tớ đi nghe điện thoại một chút.”
“Ừm.”
Dương Tâm cầm lấy điện thoại và ra khỏi phòng bệnh, cô đứng dựa vào bức tường và vươn tay chạm vào nút trả lời.
“Sao vậy? Có phải tình hình của ông Phó rất tệ không?”
“Ừm, quả thật hơi khó giải quyết, điều kỳ lạ chính là nhà thôi miên mà bọn họ mời đến, người kia tự xưng là sư tỷ của Phiêu Diểu.”
Sư tỷ của Phiêu Diểu à?
Dương Tâm nhướng mày lên.
Sao cô lại không biết bản thân mình lại có sư tỷ vậy?
“Khoan hãy nói đến chuyện này đã, cậu nói cho tôi biết về tình trạng về cơ thể của ông Phó đi.”
Cô chủ yếu cũng vì nể mặt Phó Đức Chính nên mới quan tâm đến chuyện này.
Nếu không thì chỉ dựa vào những chuyện ngu xuẩn mà bà Phó và Phó Linh Ngọc gây ra thì cho dù người nhà họ Phó bị bệnh thì cô còn ước gì bọn họ hãy đi xa được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
“Áp lực đã bị vượt quá tải và các chức năng của cơ thể đã bị tổn hại nghiêm trọng, thật ra thì nó có thể thuyên giảm nếu như được chữa trị một năm rưỡi nhưng mà bản thân ông ấy lại không chịu dừng lại, trách nhiệm nặng nề của một đất nước đều đè lên người của ông ấy nên quả thật ông ấy cũng không thể thả lỏng được.”
Dương Tâm nhíu chặt mày lại và nói: “Ý của cậu là tôi vẫn phải ra mặt để giúp ông ấy giảm bớt áp lực à?
Thuật thôi miên của nhà thôi miên tự xưng là sư tỷ của tôi như thế nào? Có thể giải quyết vấn đề một cách triệt để hay không?”
Bạch Trung Kiên không nhịn được mà chế nhạo nói: “Chị thật sự nghĩ rằng người nào cũng có thể học được thuật tạo mộng sao, đó chính là thuật pháp đã thất truyền từ lâu rồi, nhưng mà chắc hẳn cô ta cũng có liên quan đến sư phụ của chị, nếu không thì cô ta cũng sẽ không hiểu thứ gì đâu, có điều nếu như muốn chữa khỏi cho ngài Phó với những điều sơ sài này thì đó thật sự là một điều vớ vẩn, vì vậy chị vẫn nên tự mình đến Đế Đô một chuyến đi.”
Dương Tâm suy nghĩ một lúc, sau khi cô tính toán thời gian dùng thuốc của Trần Tuấn thì nói một cách hờ hững: “Năm sáu ngày sau tôi sẽ đi đến Đế Đô, cậu hãy ổn định tình trạng của ông ấy trước rồi sau đó hãy giúp tôi điều tra kỹ càng người được gọi là sư tỷ kia là ai, tôi muốn biết tất cả những thông tin về thân phận và lai lịch của cô ta.”
“Được.”
Cuộc gọi vừa mới kết thúc thì cô liền nhìn thấy Thẩm Thành từ xa đi tới.
“Tâm Tâm, anh đã điều tra được về chuyện mà em nhờ anh điều tra rồi, Ân Doãn Duy đã đi đến nhà tang lễ Bạch Lạc và nhìn thấy… thi thể của bố nuôi của em, hơn nữa anh ta còn ra lệnh cho người khác thay đổi thi thể và khiến cho xương cốt của bố em bị hỏa táng khi chưa được sự đồng ý của người nhà rồi.”
Dương Tâm ngước mắt lên và híp mắt nhìn vào anh ta: “Anh à, anh nghĩ vì sao anh ta lại đi nhìn thi thể của Dương Thành vậy? Khi rời đi còn thiêu cả thi thể? Có phải anh ta đã phát hiện ra điều gì rồi hay không?”
Thẩm Thành lắc đầu và thở dài nói: “Anh nghe nói cách làm việc cậu chủ của nhà họ Ân này rất kỳ lạ, từ trước đến giờ làm việc bằng chiêu trò, hay là anh ta chỉ rảnh rỗi đến mức cảm thấy nhàm chán chăng?”
“Không đâu, Ân Doãn Duy trông có vẻ rất tự do phóng túng nhưng mà thật ra là một người rất tỉ mỉ, em đã từng đấu với anh ta một khoảng thời gian và chưa từng lấy được một chút lợi ích nào từ trong tay của anh ta, anh à, em có linh cảm không hay và luôn cảm thấy Lục Gia Bách đã xảy ra chuyện rồi, tuy rằng suy nghĩ này của em hơi đáng mắng nhưng mà em yêu anh ấy, vì vậy cảm giác này rất mãnh liệt, không được, em phải đi thôi miên cho Ân Doãn Duy để lôi một số lời nói từ trong miệng anh ta ra.”.