Trong mắt Ân Doãn Duy thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Không phải, anh ta đâu có dùng nhiều sức lắm đâu, tại sao người phụ nữ này lại bị đánh đến mức liên tục lui về phía sau vậy nè?
Nhìn thấy lưng cô sắp va vào tường, anh ta nhanh chóng lao tới tóm lấy cánh tay cô, rồi mạnh mẽ dùng sức kéo cô vào lòng.
Khi cô đến gần, anh ta mới nhận ra trên trán của cô đã đầy mồ hôi rồi, cả người mềm nhũn như không có xương vậy.
“Làm sao vậy? Tại sao thân thể của cô lại biến thành bộ dạng như ma thế này?”
Dương Tâm không khỏi cười khổ: “Bị khoét sạch rồi chứ gì, trước đây tôi bị sảy thai, không điều dưỡng thân thể cho tốt, rồi sau đó tôi lại đứng ngâm mình trong băng tuyết ngập trời hơn một tiếng đồng hồ, thân thể đã hoàn toàn sụp đổ rồi.”
Ân Doãn Duy nghiến răng nghiến lợi nói: “Lục Gia Bách đâu? Anh ta ăn cứt rồi sao? Vậy mà lại để cô trở thành cái bộ dạng như ma thế này, Dương Tâm, chẳng lẽ cô cũng không có não sao, cơ thể của mình mà cũng không biết trân trọng và giữ gìn cho tốt nữa à?”
Khóe miệng cứng đờ của Dương Tâm giật giật, chậm rãi vươn tay quàng vào cổ anh ta.
Toàn bộ sự chú ý của Ân Doãn Duy đều tập trung vào khuôn mặt tái nhợt của cô, trong lòng thắt chặt đau đớn, làm gì có có thể lo nghĩ nhiều như vậy được nữa?
Trước đây anh ta đánh nhau với cô, anh ta căn bản là không thể nào chiến thắng cô bằng chiêu thức được, cùng lắm là hòa nhau thôi.
Lực chiến đấu mạnh mẽ đó, kỹ năng nhanh nhẹn đó là là thứ khiến anh ta quý trọng nhất trong tất cả những người phụ nữ mà anh ta quen biết.
Nhưng bây giờ…
Cô dựa vào trong lòng anh ta, anh ta cũng không hề cảm nhận được chút sinh lực nào cả, mỏng manh như một con búp bê sứ, vừa chạm vào sẽ vỡ ra mất.
Bên tai truyền đến một tiếng búng tay, kéo những dòng suy nghĩ lơ lửng của Ân Doãn Duy lại.
Thực sự anh ta đã quá quen thuộc cái tiếng động này rồi, mỗi lần người phụ nữ này thực hiện thuật thôi miên, đều sẽ làm cái tiếng đó ở bên tai người ta như thế này.
Cô thật sự rất thông minh, vậy mà lại lấy nhu thắng cương, để anh ta thả lỏng cảnh giác, rồi sau đó lợi dụng chỗ yếu mà xâm nhập.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu anh ta không cho cô cái cơ hội này, thì làm sao anh ta có thể có được cơ thể của cô?
Nói thẳng ra, chính là do anh ta cam tâm tình nguyện, một người sẵn sàng đánh còn một người tình nguyện bị đánh, ai có thể trách ai cơ chứ?
“Ân Doãn Duy, nhìn vào mắt tôi.”
Bên lỗ tại truyền đến giọng nói vô cùng quyến rũ của cô, nếu không phải là anh ta đã uống thuốc từ trước, chắc chắn là sẽ không thể chống lại thuật pháp của cô.
Đôi mắt diều hâu từ từ di chuyển xuống và đụng phải tầm mắt của cô, anh ta cố gắng hết sức để trút bỏ dòng suy nghĩ của mình, khiến bản thân trông có vẻ như là đã bị chìm sâu vào trong thuật thôi miên của cô rồi vậy.
Dương Tâm nhìn thấy con ngươi của anh ta dần dần giãn ra, một lúc sau thì mất đi tiêu cự, liền gằn hỏi từng tiếng: “Anh đến gặp ai ở nhà tang lễ?”
Ân Doãn Duy ngơ ngẩn đáp: “Ông Dương.”
Dương Tâm nhíu mày, quả nhiên là đi gặp Dương Thành..