“Tại sao anh lại thiêu hủy thi thể của ông ta? Rốt cuộc là anh đang muốn che đậy điều gì?”
“Vì để báo thù cho Dương Tâm, ông già đó quá là đáng ghét, đã làm cho Dương Tâm phải thê thảm, tôi muốn thiêu đốt ông ta thành tro, khiến cho ông ta không có cơ hội giữ lại toàn thân để mai táng.”
Trên khuôn mặt của Dương Tâm thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Hóa ra là như vậy à?
Ân Doãn Duy đi thiêu hủy thi thể Dương Thành chỉ vì muốn thay cô trút giận thôi sao?
“Có phải Dương Thành đã bị trúng độc rồi không?”
Ánh mắt Ân Doãn Duy đờ đẫn như khúc gỗ: “Không có, tôi là cậu chủ của gia tộc Đệ Nhất Luyện Độc, người ngoài bị trúng độc, nhìn thoáng qua thôi là tôi đã có thể nhận ra rồi, ông ta không có trúng độc.”
Dương Tâm mím môi lại.
.
Truyện Xuyên Nhanh
Chẳng lẽ là cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi sao?
Cô vẫn không bỏ cuộc, lại hỏi tiếp: “Vậy còn Lục Gia Bách thì sao? Anh ấy có bị trúng độc không?”
Trong mắt Ân Doãn Duy thoáng qua một tia nghi ngờ?
“Lục Gia Bách cái gì? Trúng độc cái gì chứ?”
Hai chân Dương Tâm chợt mềm nhũn, suýt chút nữa là đã ngã xuống đất.
Sức khỏe của cô vốn đã không tốt, lại bị giày vò như vậy nên càng cảm thấy khó chịu hơn, thuật thôi miên đã tiêu hao một lượng lớn tâm lực của cô rồi, cô thực sự có chút chống đỡ không nổi nữa rồi.
Giơ tay búng ngón tay ở bên tai anh ta một cái, sau đó thuận theo cơ thể của anh ta trượt xuống, trực tiếp ngồi bệch xuống sàn nhà.
Ân Doãn Duy tỉnh dậy từ sự mơ màng, cũng ngồi trên sàn theo.
Anh ta đờ đẫn nhìn cô, nhìn thấy trên mặt cô đầy mồ hôi, trong lòng không khỏi khó chịu, nhìn không được cười mắng một câu: “Thật sự là lương tâm bị chó gặm rồi, tôi có lòng tốt đỡ cô, vậy mà cô lại dùng thuật thôi miên với tôi.”
Dương Tâm cười khổ lắc đầu: “Không còn cách nào, nếu đàng hoàng nghiêm túc hỏi anh, anh sẽ không trả lời đâu, chỉ có thể dùng cái cách này mà thôi.”
Ân Doãn Duy lạnh lùng “hừ” một tiếng, rồi hỏi: “Đã tìm được đáp án mà cô muốn rồi chứ?”
Dương Tâm ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt đầy nghiêm túc nhìn anh ta, hỏi: “Rốt cuộc là tại sao anh lại thiêu hủy thi thể của Dương Thành vậy?”
Ân Doãn Duy gục gặt đầu nói: “Ông ta bắt nạt cô, vốn dĩ tôi muốn thiêu ông ta xong sẽ nghiền nát xương thành tro, nhưng cân nhắc đến việc ông ta đã có ơn nuôi dưỡng cô, cho nên tôi lại từ bỏ rồi.”
Dương Tâm mạnh mẽ nghiêng người về phía trước, túm lấy cổ áo anh ta.
“Ân Doãn Duy, Lục Gia Bách thật sự không bị trúng độc sao? Anh nói thật cho tôi biết đi, nếu không anh ấy mà có xảy ra chuyện gì thì anh cũng không sống được đâu.”
Khuôn mặt Ân Doãn Duy không chút biểu cảm nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Anh ta trúng độc hay không trúng độc có liên quan gì đến tôi? Dương Tâm, vấn đề này cô nên đi hỏi anh ta, nói chung là tôi không biết, cũng không thèm biết, tại sao tôi phải đi quan tâm đến người đàn ông khác chứ, hơn nữa người đàn ông này còn là người mà cô yêu nữa.”
Dương Tâm đột nhiên nản lòng, lắc đầu, gượng cười nói: “Là tôi đã lo bò trắng răng rồi, Ân Doãn Duy anh đưa ra yêu cầu khác đi, ngoại trừ việc đá Lục Gia Bách, những chuyện khác tôi đều sẽ đồng ý, bệnh của Lê Vãn Trinh không thể đợi được nữa, trong vài ngày nữa tôi phải đến Đế Đô, tôi không có thời gian để dây dưa ở Hải Thành nữa, anh có biết không, đồ đệ của tôi vẫn còn đang phải chịu khổ ở gia tộc Hải Nhân đợi tôi đi cứu em ấy kìa, tôi còn rất nhiều việc phải làm nữa.”
Đồng Tử Ân Doãn Duy lay động, cười nói: “Đổi điều kiện khác cũng được, nhưng cô không được phép từ chối, nếu không vẫn sẽ là điều kiện đầu tiên.”
Dương Tâm trừng mắt nhìn anh ta, cắn răng thốt ra một chữ: “Nói.”.