Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng


Tuy rằng đã lường trước kết quả, nhưng bà Lục vẫn rất kích động, nắm lấy cánh tay của Lê Vãn, trong mắt hiện lên vẻ khẩn cầu.

“Vãn Vãn, bác cầu xin cháu, hãy nói cho bác biết tung tích của Vô Danh.”
Lê Vãn mím môi, hai nhà Trần Lục có quan hệ giao tình thân thiết, cô thực sự không đành lòng đứng nhìn ông cụ Trần bị căn bệnh quái ác hành hạ.

Tuy nhiên, cô thông cảm cho họ, thì ai sẽ thông cảm cho nỗi thống khổ của Tâm Tâm?
“Bác Lục, cháu thực sự xin lỗi.

Lần cuối cùng cháu liên lạc với Vô Danh là cách đây ba năm.

Cô ấy tuyên bố đã bỏ nghề y và sẽ không cầm dao phẫu thuật nữa.

Những năm sau đó, cháu quả thực không gặp cô ấy, cũng không biết tung tích của cô ấy “
Bà Lục không tin, bà siết chặt cổ tay cô, thốt ra những lời tàn nhẫn: “Cô Lê, có thần linh trên cao chứng giám, cháu không thể nói dối, nếu không sẽ bị trừng phạt, năm đó cháu có thể mời cô ấy đến Ai Cập làm phẫu thuật cho nhà vua chứng tỏ hai người là bạn rất tốt.

Làm sao mà đột nhiên mất liên lạc được? Cháu đừng lừa bác.


Lê Vãn nghe bà nói những lời này, trong giây lát khuôn mặt trầm xuống: “Cháu thật sự không biết tung tích của Vô Danh, hôm nay dù cho trời có sập, cháu cũng sẽ trả lời thế vậy.

Ông Trần vẫn còn có chút thời gian, xin bác hãy mời vị cao nhân khác..


Nói xong, cô cầm lấy chiếc túi xách trên bàn, định bỏ đi.

Lục Gia Bách từ nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng: “Vừa rồi Dương Nhã gọi cho tôi nói rằng cô ấy đã liên hệ với một chuyên gia về não bộ nổi tiếng.

Người này sinh ra ở Liễu Môn, tên là Bạch Trác, là người giỏi nhất ở Liễu Môn, tôi chuẩn bị mời anh ta đến Hải Thành.

Nếu cô Lê không tiện tiết lộ tung tích của Vô Danh, thì tôi chỉ có thể sử dụng người này.


Khi Lê Vãn nghe thấy Bạch Trác, sắc mặt của cô thay đổi rõ rệt, không dám nhìn thẳng Lục Gia Bách, nói với giọng run rẩy: “Bạch Trác mỗi khi phẫu thuật đều đi dao không chuẩn xác.

Anh đang đùa với tính mạng của ông Trần.”
Lục Gia Bách bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, dường như đang cười nhạo, mỉa mai: “Nếu không thì sao? Cô Lê không thể phẫu thuật cho ông ngoại tôi, cũng không chịu nói tung tích của Vô Danh.

Lẽ nào là muốn tôi trừng mắt nhìn ông ngoại cứ vậy mà ra đi sao? “
Lê Vãn giật mình Đúng vậy, cô có tư cách gì ngăn cản nhà họ Lục mời Liễu Môn đến phẫu thuật cho ông cụ Trần “Xin lỗi, là tôi đã vượt quá giới hạn.”
Lục Gia Bách xua tay, hờ hững nói: “Mấy ngày nay đã làm phiền cô Lê rồi, cô hãy về nghỉ ngơi trước đi.

Nếu sau này cô cần giúp đỡ thì cứ gọi cho Lục mỗ.

Chỉ cần tôi có khả năng, sẽ không từ chối.


Lê Vãn há hốc miệng, cuối cùng vẫn là không có sức lực bỏ đi.

Cô không thể tiết lộ tung tích của Vô Danh, ngay cả khi nói ra cũng có ích gì? “Được, tôi đi trước một bước.”
Nói xong, cô bước nhanh ra cửa.

“Vãn Vãn, Vãn Vãn cháu đừng đi.”Bà Lục vươn tay bắt lấy cô nhưng chỉ kịp chụp lấy không khí, liền gấp gáp chạy theo.

Lục Gia Bách thấy vậy liền nắm lấy cánh tay mẹ mình, trầm giọng nói: “Nếu mẹ tin tưởng con, cứ giao chuyện này cho con.

Con nhất định có thể từ trong miệng cô ấy moi ra tung tích của Vô Danh.”
Bà Lục trong lòng nghẹt thở, đưa mắt nhìn anh, hỏi: “Người của Liễu Môn mà khi nãy con nói là ai? Thật sự có thể phẫu thuật cho ông ngoại con sao?”
Lục Gia Bách nhắm chặt hai mắt, trầm mặc một lát, mới nói: “Người này tên là Bạch Trác, quả thực có chút bản lĩnh, nghe nói anh ta đã thực hiện phẫu thuật cắt xương sọ cho rất nhiều người, hơn nữa tất cả đều sống sót, chỉ là trong quá trình phẫu thuật có rất nhiều rủi ro.

Đó là vì phương pháp phẫu thuật của anh ta khác với những người khác, nên người bên ngoài nói rằng anh ta bất chấp thủ thuật theo ý mình.


Bà Lục hỏi lại: “Thật sự là do Nhã Nhã giới thiệu?”
“Quả thực là cô ấy ra nước ngoài hai ngày trước, đích thân đến thăm Bạch Trác, và mời anh ta đến Hải Thành.”
Sắc mặt của bà Lục lúc này đã dịu đi một chút “Cô gái đó thật có lòng, đều là người phụ nữ đã sinh con cho anh em các con.

Nhã Nhã đã chạy đôn chạy đáo khắp nơi, còn Dương Tâm thì sao? Thế mà lại ở Lục Thị tranh quyền đoạt lợi với người khác, đem ra so sánh, cơ bản là cách biệt quá xa, đợi Nhãn Nhã trở về, để nó chuyển đến ở nhà họ Lục đi.”
“….”
Lục Gia Bách chau mày kiếm, ngưng giọng hỏi: “Mẹ đồng ý để cho Bạch Trác tiến hành phẫu thuật cho ông ngoại sao?”
“Bằng không phải làm sao? Trông chờ vào Vô Danh bặt vô âm tín đó sao? Chuyện đã vậy, theo mẹ thấy cô ta không xứng là người chữa bệnh, cô ta không xứng với thanh danh đó, mẹ không tin rằng tất cả những người trên thế giới này nếu không có cô ta đều sẽ chết.


Lục Gia Bách không nói gì, mẹ anh vô cùng tức giận sau khi bị Lê Vãn cự tuyệt, nói thêm lời nào nữa có thể dẫn đến tranh cãi.

Bà Lục dùng sức hất tay anh ra, đi về phía cửa: “Mẹ sẽ gọi điện cho Nhã Nhã bảo nó nhanh chóng đưa chuyên gia tên Bạch Trác đó về Hải Thành, sau này cũng đừng bao giờ nhắc đến cái Vô Danh gì đó với mẹ, ghê tởm.


Sau khi Lê Vãn rời khỏi nhà họ Lục, liền đến thẳng quán cà phê đối diện với trụ sở của Lục thị.

Khi cô đến, Dương Tâm đã ngồi trong phòng chờ.

“Xin lỗi vì đã để cậu đợi.”。 Dương Tâm mỉm cười rót cho cô một ly cà phê.

“Bây giờ là giờ tan tầm cao điểm, tắc đường là chuyện bình thường, thế nào?
người nhà họ Lục không làm khó cậu chứ?”
Lê Vãn bất lực thở dài, nhàn nhạt nói: “Em gái cậu Dương Nhã đã mời Bạch Trác của Liễu Môn, cậu biết người này, một kẻ điên cuồng, nếu để anh ta phẫu thuật cho ông nội Trần, ông cụ chỉ có tám, chín phần cơ hội sống.”
Bạch Trác Dương Tâm hơi nheo mắt lại.

Cái tên này, nghe như có chút tiếng tăm “Ồ, có chút thú vị, xem ra Lục Gia Bách đã điều tra ra chuyện ân oán giữa mình và Bạch Trác, cho rằng chỉ cần anh ta mời Bạch Trác, mình liền chủ động lộ thân phận khiêu chiến với anh ta”
Lê Vãn khó hiểu nhìn cô: “Cậu với Bạch Trác có khúc mắc gì?”
“Chuyện cũ thì đừng nhắc tới nữa, chỉ là lần này mình e rằng đã khiến tổng giám đốc Lục phải thất vọng rồi, anh ta không dụ được Vô Danh xuất hiện, là vì Vô danh sẽ không vì bất kì ai mà đụng vào dao phẫu thuật nữa”
Lê Vãn đan tay vào nhau, mỉm cười: “Tùy cậu thôi, mọi chuyện ở đây đã kết thúc, mình dự định qua hai ngày nữa sẽ trở về Châu Úc.

Bên cạnh Tiểu Tả không có ai, mình không yên tâm để thằng bé ở nước ngoài một mình.”
Dương Tâm im lặng một lúc, mới thử hỏi: “Cậu thật sự không định liên lạc với bố ruột của thằng bé sao? Vãn Vãn, mình đã hack máy tính của cậu và lấy ra bản báo cáo mới nhất của Tiểu Tả.

Tình trạng bệnh tình của thằng bé đã ở giai đoạn giữa rồi, nếu như trì hoãn thêm mấy tháng, cho dù có mời được bố thằng bé đến sợ rằng ông trời cũng không cứu được.


Vãn Vãn nằm xuống bàn và lẩm bẩm: “Mình cũng muốn tìm anh ta, đây là tia hi vọng còn lại mà mình có, mình chỉ sợ anh ta sẽ không chấp nhận Tiểu Tả, càng sợ rằng anh ta sẽ dùng ánh mắt ghê tởm nhìn con mình.

Mình không có đủ can đảm để đối mặt, một khi sự thật bị phơi bày, sẽ gây náo động rất lớn.


Dương Tâm khẽ thở dài: “Xin lỗi, mình đã gây phiền phức cho cậu, cho mình rút lại những gì vừa nói, cậu hãy tự mình quyết định.”
Trong phòng sách dinh thự nhà họ Lục, Lục Gia Bách dựa vào cửa sổ kính suốt nghe điện thoại.

Một giờ trước, anh đã ra lệnh cho A Khôn đi theo Lê Vãn.

“Lục tổng, cô Lê đã đến tổng bộ Lục thị gặp cô Dương.”
Lục Gia Bách cười trầm mặc.

Quả đúng như mong đợi!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui