Ở trước mặt ông cụ Trần, cô ta đương nhiên phải phối hợp với cậu bé diễn một màn mẹ hiền con thảo.
“Minh Minh ngoan, mấy ngày nay mami phải đi ra nước ngoài, con có nghe lời dì của mình không?”
Lục Minh không nhịn được buồn nôn, mạnh mẽ kéo cái ghế ngồi bên cạnh cô ta.
“Có mùi lẳng lơ, thật khó nghe.” Dương Tùy Ý không nhịn được nói thầm.
Dương Tùy Tâm chớp chớp mắt: “Quả thật là mùi lẳng lơ, vừa nãy không có, sao đột nhiên lại có mùi này nhỉ?”
Khuôn mặt tươi cười trên mặt Dương Nhu, trong đáy mắt hiện lên một tia sát ý nồng đậm.
Quỷ tha ma bắt, hai cái đứa nghiệp chủng này lại biến tướng mắng cô ta là hồ ly tinh.
Đang ngây người thì đột nhiên trên mặt cô ta truyền đến một cảm giác mát lạnh.
Chờ khi khôi phục lại tâm tư thì cô ta nhìn thấy trên mặt mình đang dán một tờ giấy vẽ rùa.
Cô ta tức giận!
Cô ta trở tay hung dữ đánh vào vào tay Lục Minh, trách móc nói: “Con sao lại trên chọc mẹ thành như vậy hả? Lục Minh, mẹ thầy con đủ lông đủ cánh rồi, nếu không quản giáo còn không được đảo lộn trời đất.”
Cú đánh này của cô ta khá nặng, khiến Lục Minh chảy nước mắt.
Tên nhóc con nước mắt giàn giụa nhìn chăm chằm cô ta, hận không thẻ xé xác cô ta: “Mẹ chính là muốn đánh chết con trai mình như vậy hả, cánh tay con bị trật khớp rồi.”
Dương Như ngây ra, giờ mới phản ứng.
Trời ạ, cô ta vừa làm cái gì vậy? Lại còn đánh Lục Minh ngay trước mặt ông cụ Trần và bà Trần nữa chứ.
“Mẹ, mẹ không cố ý đâu.” Cô ta vội vàng chìa tay túm lấy tên nhóc con, trong làm hoảng loạn.
Vừa nãy nhát định là cô ta không bình thường rồi, nếu không thì sao có thể mắt đi lý trí vậy chứ?
Nhưng Lục Minh không cho cô ta cơ hội nắm lấy, nhanh chóng nhảy xuống khỏi ghé đầu, sau đó bước nhanh sà vào lòng Dương Tâm, một tiếng khóc ‘Oa’ vang lên.
Theo bản năng Dương Tâm chìa tay đón cậu nhóc, sau đó năng cánh tay cậu lên kiểm tra.
Làn da trẻ con non nớt, Dương Nhu quả thực đã dùng lực, kết quả là cánh tay Lục Minh bị đánh thành năm dấu tay đỏ tươi.
Bà Trần ở một bên kinh hãi nói: “Ai yo, bảo bối tâm can của bà, cánh tay này bằm máu rồi, mau đi đến phòng khám kiểm tra đi.”
Tim Dương Nhu trằm xuống.
Ai cũng biết bà cụ nhà họ Lục thương thằng nhóc này đến nhường nào, ngày thường lật tung nóc nhà họ Lục cũng không ai dám động ta vào một đầu ngón tay của cậu nhóc.
Hôm nay cô ta còn đánh nó bị thương, còn không phải bị bà cụ răn dạy quở trách cô sao?
Càng nghĩ càng sợ hại, cô tay vội vàng đứng dậy lao đến chỗ sô pha.
Vừa bước được hai bước, một cây ba toong vội vàng lướt qua chặn đứng động tác của cô ta.
Ông cụ Trần vẻ mặt u ám nhìn cô ta, quở trách: “Trẻ con vui đùa thôi mà, cô lại còn ra tay nặng như vậy sao? Lão già này đã tám mươi chín mươi tuổi rồi, không gây sức ép cho máy người được.
Tâm cô nhỏ nhen như vậy, về sau làm sao có thể làm chủ mẫu nhà họ Lục? Ông già này có câu không thể không nói, cô thật sự không hợp với đứa cháu lớn của tôi đâu.”
Cơ thể Dương Nhu đột nhiên phát run, lạnh lẽo từ đầu đến chân.
“Ông ngoại ơi, cháu…”
“Cô Dương tính khí lớn, dáng vẻ ngông nghênh kiêu ngạo, thể diện lớn, ngay cả cháu trai nhà Lục thị cũng dám tùy ý đánh mắng, ông già này thật sự không nhận nói máy chứ ‘ông ngoại’ của cô.
Về sau vẫn nên chú ý xưng hô một chút.
Theo như tôi được biết, Gia Bách không có ý định cưới cô đâu, vận nên cô không phải cháu dâu ngoại của tôi.
Dương Nhu chịu đả kích sâu sắc, liên tục bước lùi về phía sau.
Cô ta đưa mắt về hướng Dương Tâm, nhưng ánh mắt lại đụng phải tên nhóc con trong lòng.
Cô ta nhìn thấy rõ ràng nụ cười nham hiểm trong đôi mắt của tên tạp chủng.
Thế là cô đã hiểu rồi.
Ngay từ lúc bắt đầu chính là trò chơi máy tên cầu tạp chủng này liên thủ hãm hại cô ta.
Cô ta lại còn bị trúng kế bởi máy tên trẻ ranh chưa đủ lông đủ cánh!
“Sao thế sao thế? Minh Minh sao lại khóc to vậy?”
€ó lẽ là do tiếng ồn bên ngoài quá lớn, mà tên nhóc con lại còn vùi đầu vào trong lòng Dương Tâm gào khóc, thu hút máy người trong thư phòng, bà Lục là người đi ra đầu tiên.
Nhìn thấy đứa cháu bảo bói được Dương Tâm ôm trong lòng, người phụ nữ đó đang dùng tay xoa xoa cánh tay của đứa cháu nhỏ, xoa đến mức cánh tay cậu nhóc sưng đỏ máy vét lớn.
“Dương Tâm, cô làm cái gì vậy? Muốn âm mưu cướp của giết người sao?”
Bà Lục gấp gáp lao xuống, vừa đến chỗ sô pha đã bị ông cụ dùng gậy đánh cho lùi xuống phía sau máy bước.
“Thành thật đứng im đó đừng kích động, con bé họ Dương nó đang lưu thông tuần hoàn máu cho cháu trai cô đấy.
Bà Lục đột nhiên dừng bước, ánh mắt rơi trên người bà Trần, gắp gáp hỏi: “Em dâu, Minh Minh làm sao vậy?”
Bà Trần khẽ cười, nói: “Tên nhóc con này ngang bướng, dán lên mặt mami nó một bức tranh con rùa, mami thằng bé tức giận nên hung hăng đánh nó máy cái, không có trở ngại gì lớn, chỉ là da bị đánh đỏ lên thôi, Tâm Tâm sợ bị ứ đọng bằm máu, vì vậy mới xoa bóp cho thằng bé.”
Ánh mắt bà Lục sắc bén nhìn thẳng vào Dương Nhu: “Thằng bé là con trai ruột của con, sao con có thẻ xuống tay nặng như vậy?”
Con trai ruột?
Trái tim của Dương Nhu xoắn lại, không cam lòng và oán hận không ngừng muốn nuốt chửng nó.
Đây là con ruột cái gì chứ?
Cô ta hận không thể xé xác nó ra, sau đó ăn sống nuốt tươi nghiền xương thành tro.
“Con… con khi ấy có hơi tức giận, cảm thấy đứa nhỏ này ra ngoài ở một thời gian tính cách bị nuôi hư rồi.
Vì vậy còn muốn dạy dỗ thằng bé một chút, mẹ chồng à, con không dùng hết bao nhiêu lực đâu, da thịt thằng bé non mềm nên mới đỏ lên thôi, qua một lúc sẽ biến mắt.”
Lục Minh hừ lạnh một tiếng, thoát khỏi trong lòng Dương Tâm, chạy vài bước đến trước mặt bà Lục, ôm lấy chân của bà: “Bà nội ơi, cánh tay của con bị trật khớp rồi, một cái tát của cô ta còn lợi hại hơn cả gậy, người phụ nữ này tồn tại tư tưởng muốn giết con, bà đừng đề cô ta chuyển về nhà họ Lục.”
Dương Nhu tức giận đến mức co giật, hai chân không khỏi đau nhức, có chút đứng không vững.
Tên khốn nạn này nhát định là có ý, biết hôm qua cô ta chuyền về biệt thự nhà họ Lục, nên lập ra một cái bẫy để lừa gạt cô ta.
“Mẹ chồng, con…” Cô ta có hơi bứt rứt nhìn về phía bà Lục.
Nhưng điều khiến cô ta ngạc nhiên chính là bà Lục đột nhiên thu lại vẻ tức giận, nhìn cô ta bằng ánh mắt trần an.
“Nhu Nhu không cần phải tự trách đâu, nó là con trai con, lẽ ra là con phải dạy bảo.
Con nói không sai, đứa nhỏ này ở bên ngoài một thời gian quả thực bị nuôi thành hư rồi, xem ra mẹ không thẻ tiếp tục để thằng bé làm loạn nữa.”
Nói xong, bà ta lại cúi xuống nhìn tên nhóc đang sống chết ôm đùi mình, nghiêm nghị nói: “Đợi lát nữa con quay về nhà họ Lục với bà nội, con là thái tử nhà Lục thi, đừng có cả ngày ở cùng với máy loại người không đàng hoàng, nghe rõ chưa?”
Dương Nhu vui mừng.
Nhưng trong nháy mắt cô ta liền hiểu ra tâm tư của bà già này, bà ta hận thầy Dương Tâm, không muốn để đứa cháu bảo bối ở bên cạnh Dương Tâm, vì vậy mới thuận thế mà lên, mượn cái cớ này để đưa Lục Minh quay về nhà họ Lục.
Nhìn thấy khuôn mặt tên nhóc kia đỏ bừng, Dương Nhu trong lòng thật sảng khoái.
Thông minh lại thông minh nhằm chỗ, đáng đời!
Dương Tùy Ý từ trên ghế đầu đứng lên, vẫy tay với Lục Minh.
Cậu bé Lục trong nháy mắt liền cong mông chạy tới.
Cậu bé Giang nói nhỏ bên tai cậu: “Lần này quay về cố gắng chỉnh đốn cô ta, để cô to mau chóng lĩnh hộp cơm chim cút.”
Lục Minh chớp chớp mắt, trong con ngươi lóe lên như hồ li.
Chính là cách này!
Ở cửa thang máy, Bạch Chước híp mắt nhìn Dương Tâm ngồi trên sô pha, trong mắt lóe lên tia nghi hoặc.
Ông ta hình như đã gặp người phụ nữ này ở đâu rồi..