Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng


Anh ta ngậm một điều xì gà trong miệng, làn khói mờ mờ ảo ảo, nhưng không thẻ che giấu được nét bỉ ổi trên khuôn mặt anh ta.

“Người phụ nữ của Lục Gia Bách quá ngon, giống như yêu tinh vậy, tôi suýt chút nữa đã chết trên người cô ta.”
Khuôn mặt của Dương Nhã áp xuống mặt đất, giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống.

Nhục nhã, không cam tâm, oan ức, nhếch nhác, và cuối cùng tát cả đều biến thành thù hận.

Cô bị coi là đồ chơi của mấy thằng đàn ông biến thái, tắt cả đều do Dương Tâm tặng, sẽ có một ngày nào đó, cô sẽ trả lại cô ta gắp mười, không, phải để một trăm thằng đàn ông hiếp cô ta,đề cô ta cũng phải nếm trải mùi vị bị dằn vặt là như thế nào.

Nằm trên mặt đắt vài phút, sau khi giảm bớt cơn đau trong người, cô mới đỡ người lên và đứng dậy.

Cầm lây đống quần áo bên cạnh mặc vào, sau đó bước tới sô pha ngồi xuống, cười nói với Bạch Trác: “Giáo sư Bạch không hồ là bác sĩ nỗi tiếng, bảo dưỡng sức khỏe rất tốt, thân thể này cũng thật tuyệt, nếu anh lăn qua lăn lại nửa giờ nữa chắc tôi chết mắt.”
Những lời nói như thế này, đàn ông đều muốn nghe.

Bạch Trác cười lớn một tiếng, vươn tay kéo nàng vào lòng, in lên đôi môi đỏ mọng quyền rũ của nàng một nụ hôn, sau đó ghé vào lỗ tai nàng nói: “Bé con, tôi là người đàn ông đầu tiên đội mũ xanh cho Lục Gia Bách sao?”
Haha, chỉ cần nghĩ đến việc đội mũ xanh lên người có quyền lực nhát nhà họ Lục thôi, lên giường với người sẽ làm chủ nhà họ Lục trong tương lai, nghĩ đến đấy thôi mà anh ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Trên khắp thề giới, anh ta là người duy nhất có thể khiến Lục Gia Bách bị cắm sừng.

Chỉ nghĩ đến đó thôi, anh ta đã cảm thầy tràn đây sinh lực, mong muốn ghi lại dấu án của mình lên từng bộ phận trên cơ thể người phụ nữ này.

Dương Nhã khẽ cụp mắt xuống, trong lòng thoáng qua một tia giễu cợt.

Làm sao cô có thể không biết tâm lý biến thái của người đàn ông khốn nạn này, nhưng đáng tiếc là anh ta đang nằm mơ giữa ban ngày, Lục Gia Bách chưa từng có ý định chạm vào cô, cô cũng không phải người phụ nữ của Lục Gia Bách.

“Giáo sư Bạch, chúng ta hãy nói về cuộc phẫu thuật ngày mai.

Rốt cuộc là anh nắm chắc máy phần? Tôi đã có gắng hét sức để mời anh đến Hải Thành.

Anh đừng để tôi thất vọng.

tôi chỉ có thể dựa vào chuyện này mới có thể bước chân vào nhà họ Lục.”
Bạch Trác vươn tay vỗ vỗ mặt cô, cười đắc ý nói: “Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ chữa bệnh cho ông cụ Tân, để cô có thể tranh công, dù sao sau này cô cũng là bà chủ của nhà họ Lục, tôi cũng được hưởng ké phải không.

Có điều tôi cũng đã sắp xếp tốt rồi, về sau bé cưng muốn hô mưa gọi gió như hề nào cũng được.”
Dương Nhã nghiền răng, không để cho bản thân rơi những giọt lệ nhục nhã: “Giáo sư Bạch là quý nhân trong cuộc đời tôi, tôi đương nhiên phải đối xử tốt với anh, đối xử tốt đến khi anh hài lòng thì thôi.

*“Haha.” Bạch Trác cười đắc ý, nhưng trong mắt hiện lên một tia giễu cợt.

Người phụ nữ ngu ngốc này thực sự nghĩ rằng anh ta đã chắc chắn 100% hoàn thành ca mỏ, nhưng đó chỉ là một lời nói dối để lửa cô ấy lên giường.

Trên thực tế, anh đã âm thầm ký một lá thư trách nhiệm rủi ro với nhà họ Trần, trong đó ghi rõ: Nếu bên B chết trên bàn mỗ do bệnh lý lâm sàng thì bên A không cần phải chịu bắt cứ trách nhiệm nào.

Hay nói theo cách khác, anh ta thậm chí không chắc chắn một phân trăm nào về ca phẫu thuật này.

Có khối u trên hệ thần kinh trung ương mà vẫn còn muốn sống?
Đó chỉ là một giấc mơ ngu ngốc.

Khi đó, trong lúc giải phẫu, anh ta tùy tiền tìm ra một nguyên nhân nào đó, khiến cho ông cụ xấu số chảy nhiều máu, sau đó chẩn đoán là đột nhiên xuất hiện tình huống xấu, nhà họ Trần cũng không thể trách anh ta.

Bên trong phòng thí nghiệm của Lê Vấn.

Dương Tâm đang ăn cơm trưa, sau sáu ngày liên tiếp tự ngược đãi bản thân, cô gầy hẳn đi một vòng,giữa ấn đường hiện lên vẻ mệt mỏi.

Lê Vãn chịu đựng suốt sáu ngày, rốt cuộc nhịn không được, siết chặt cánh tay cô khóc lóc nói: “ Dương Tâm ơi, biện pháp này sẽ không hiệu quả, thần kinh của cô căng thẳng quá, càng làm như thề này càng không thể bình tĩnh, kết quả chỉ có thể phản tác dụng, chúng ta đừng hành hạ chính mình nữa từ bỏ đi.”
Dương Tâm lắc đầu, cứng rắn rút cánh tay ra khỏi tay cô, lầm bẩm: “Cho đến giây phút cuối cùng, tớ sẽ không bao giờ từ bỏ.

Vãn Vãn, tớ hiện tại không thể cằm dao mỗ nữa, hai ngày nay mỗi lần cằm dao mồ, tớ không còn cảm giác chán ghét, đầu cũng không choáng váng.”
Thực sự tớ có thể cằm con dao mỏ, nhưng tay tớ run hơn trước rất nhiều.

Trong tình trạng này, chưa nói đến việc phẫu thuật não chính xác và rủi ro cao, ngay cả những vết khâu thông thường nhất cũng sẽ gặp vấn đề.

“Được rồi, hiện tại đoán chừng không ai có thể thuyết phục được cậu, Trần Tuần máy ngày nay canh giữ ở bên ngoài, tớ gọi anh ấy vào nhưng lần nào anh ấy cũng từ chối, nói rằng sợ nhìn thấy dáng vẻ sụp đổ của cậu, sau đó sẽ ép cậu từ bỏ, đi đến bước đường này, có thể cứu được ông cụ Trần hay không không còn quan trọng nữa, chúng tớ đều sợ cậu sẽ ép bản thân mình đến điên mát.

Dương Tâm ăn vài miếng cơm, sau đó đầy bát lên trên bàn, từ trên ghé ngồi dậy: “ Cậu cứ từ từ ăn, tớ đi đến phòng phẫu thuật.”
Lê Vãn lại thở dài.

Cô đã thuyết phục những gì cô nên làm, lẽ nào thật sự phải dùng đến biện pháp mạnh mẽ đề ép cô ấy từ bỏ sao?
Không, cô không dám!!
Nếu ông cụ thực sự chết trên bàn mổ, cả đời này Tâm Tâm đều không thể sống thanh thản được.

Lúc này, không ai có quyền tác động đến quyết định của cô ấy.

Lòng tốt lại đặt trên người cô ấy, người ngoài lấy tư cách gì để thuyết phục cô ấy từ bỏ?
“ Ting Ting Ting”
Chuông điện thoại vang lên, Dương Tâm dừng bươc lại trong vô thức.

Cô đi tới trước kệ, đưa tay ra xem, đó là một dãy số không quen thuộc, cô thậm chí không muốn nghe cuộc gọi này.

Vừa định đặt điện thoại xuống, đúng lúc này, một tin nhắn đa phương tiện hiện ra từ hộp thư đến.

Sau khi xem những bức ảnh bên trong, cô cứng cả người, đầu óc ong ong.

Người bị trói vào ghế là ai?
Tùy Ý!II Trên cơ thể đứa trẻ có một chút máu, tất cả những hình ảnh đó in vào mắt cô, như muốn đòi mạng cô vậy.

* Ting ting ting”
Tiếng chuông điện thoại lại kêu lên lần nữa.

Cô hít một hơi thật sâu và án nút trả lời: “Cô là ai? Tại sao cô lại bắt cóc con trai tôi?”
Khi Lê Vãn nghe cô nói vậy, bỗng nhiên bật dậy khỏi ghé sô pha, sải bước về phía Dương Tâm.

“ Tâm Tâm…..”
Dương Tâm nháy mắt với cô, sau đó bật loa ngoài..

Lúc này, một giọng nữ sắc bén từ trong micro truyền ra: “ Dương Tâm, con của mày đang ở trong tay tao, xin hỏi cô Giang đây là muốn nó sống hay muốn nó chết?”
Con ngươi của Dương Tâm hơi co lại.

Giọng nói này quá quen thuộc.

Ngô Thiến……
Nguyên nhân là vì cô ta bị đuổi việc, còn bị bạn trai ruồng rẫy.

* Cô muốn làm gì?”
* Muốn làm gì sao?” Ngô Thiến đột nhiên cười rồng lên:“Tao vốn dĩ có công việc tót, lại có bạn trai đẹp trai và giàu có.

Các chị em xung quanh đều rất ghen tị với tao, nhưng từ khi mày xuất hiện, tao chẳng còn gì nữa.

trở thành trò cười trongmắt mọi người.

Tất cả những điều này đều là tại mày.

Mày nói xem tao có nên giết chết con mày không cơ chứ, để cho mày ném thử cảm giác đau khổ của tao?”
Con ngươi của Dương Tâm đột nhiên co rút lại, vô thức siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay.

Một người phụ nữ phát điên khủng khiếp như thế nào, cô ấy biết rất rõ, chuyện này liên quan đến tính mạng của con cô, làm gì có thời gian cho cô suy nghĩ nhiều?”
* Cô đang ở đâu, tôi sẽ đi qua đó, có chuyện gì thì nhằm vào tao, đừng nhắm vào đứa trẻ Cô ấy đã mắt một đứa con, nếu Tùy Ý xảy ra chuyện thì……
Không, không không, cô không thẻ để chuyện này xảy ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui