Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng


“Nhìn vẻ mặt này, còn không phải là chuyện đó sao, còn cần phải hỏi à2”
“Cô hai diễn giỏi nhỉ, một giây trước còn nói mong rằng chị mình có thể thoát khỏi tội danh, một giây sau được biết cô ta an toàn thì lập tức làm bộ mặt xấu xí, thật đúng là chị em tình thâm, khiến người ta… líu lưỡi không nói nên lời.


“Chẳng trách người đời đều nói cô hai giống một đóa bạch liên, thái độ này, đúng thật là một đáo thịnh thế liên hoa, sợ là ngay cả thánh mẫu cũng tự chê mình không bằng.”
Hai chân của Dương Nhã mềm nhũn, xém chút ngã từ trên bậc thang xuống.

Thấy vậy, cô bạn thân bên cạnh vội đưa tay ra đỡ.

“Dương Nhã, bây giờ không thể mềm yếu được, nhanh chóng giải thích cho bọn họ hiểu, nếu không người ngoài sẽ hủy hoại danh tiếng của cậu đấy.”
Dương Nhã hít thật sâu một hơi, sau khi đè nén cơn tức giận đang tùy ý trào dâng, cô giật giật khóe miệng cứng đò, lộ ra một nụ cười gò ép.

“Mọi người hiểu lầm rồi, tôi quá phần khích nên hơi thất thố, Dương Tâm là chị ruột của tôi, sau này thậm chí còn trở thành chị em dâu với tôi, trên thế giới này không có người nào thân hơn chị ấy, đột nhiên nghe thấy chị ấy bình an thoát thân, trong lòng tôi cảm thấy rất vui.


Cô ta nói một cách chân thành, nhưng, có mấy người sẽ tin thì không thể biết được.

“Đi, chúng ta đi đến đồn cảnh sát, cô cả chắc là sắp được phóng thích vô tội rồi, chúng ta mau chóng đến đó phỏng vấn cô ấy, mấy năm nay, bên ngoài vẫn luôn quan tâm tin tức của Người Vô Danh, nếu như từ miệng cô ấy chứng thực cô ấy chính là Người Vô Danh, thì chắc chắn có thể tạo ra một tin hot nhát chắn động năm nay.


“Đúng đúng đúng, chúng ta mau tới đó moi tin cô cả nhà họ Dương, chỉ có cô ta mới có thể cho chúng ta một món hời lớn, vị đại lão đó mới là cây rung tiền thật sự của chúng ta.”
Một đám phóng viên chạy nhanh về phía cửa, bỗng chốc, khu mua sắm vốn dĩ đông đúc thoáng cái đã trở nên trống trải.

Đám đông xung quanh đều tập trung nhìn Dương Nhã trên bậc thềm, lần lượt chỉ trỏ và bàn tán.

“Mộng tưởng đã mắt, đúng không? Đáng đời, sau khi cô ta trèo lên giường của sếp Lục sinh một đứa con trai mà không nói cho nhà họ Lục biết, cả đời này đã định không thể tẩy sạch tiếng xấu giật chồng rồi.”
“Cùng là con gái nhà họ Dương, một người có đạo đức cao thượng, cho dù vì cả thế giới mà cống hiến bao nhiêu chuyện cũng đều không tranh công, khiêm tốn giống như một người dân bình thường, còn người còn lại thì sao, bái cao đạp thấp, ỷ mình trèo lên được cành cây cao như nhà họ Lục, thì trong mắt không có ai, mắt cao quá đầu, tôi khinh, kéo cái gì mà kéo, chỗ nào cũng sai, tôi thấy cô ta còn không có tư cách đi theo xách giày cho chị cô ta.”
“Nếu không phải âm mưu trèo trên giường của sếp Lục, cô ta có được vinh quang như vậy sao? Vằng sáng của Dương Tâm là do cô ấy tự dựa vào năng lực của mình tạo ra, còn người phụ nữ này dựa vào bản lĩnh dụ dỗ đàn ông, sự so sánh này quả thực là khác một trời một vực.”
Dương Nhã tức giận! Tức đến mức cả người phát run!
Điều cô ta ghét nhất trên đời này chính là người ngoài lấy cô ta ra so sánh với ả đàn bà Dương Tâm đó, so sánh xong rồi còn khen Dương Tâm mà chà đạp cô ta.

“Dương Nhã, chúng, chúng ta hãy rời khỏi đây trước.” Cô bạn thân đỡ cô ta, ghé sát tai cô thì thầm khuyên can.

Dương Nhã nhắm mắt lại, sau khi kìm nén cơn tức giận không cam lòng trong bụng, cô ta bước xuống bậc thang, từng bước đi về phía cửa trước vô số ánh mắt khinh thường, giễu cọt, dè bỉu.

Dương Tâm…
Dương Tâm…
Tôi thật sự hận không thể đem xương cốt của cô nghiền thành tro!
Ở tòa án.

Trong phòng khách, người phụ trách của pháp viện đang tiếp đãi bà Lục đột nhiên đến.

“Bà Lục cứ yên tâm, vụ án của cô cả đã có chứng cứ xác thực, tòa án có thể trực tiếp kết án, chỉ cần một hai ngày thôi, bà cố gắng nhẫn nại chờ đợi.”
Bà Lục mỉm cười hài lòng, suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Có thể xin viện trưởng tiết lộ cho tôi biết, cô ta có thể bị nhốt mấy năm không?”
Người phụ trách khẽ cúi đầu, ra vẻ bối rối nói: “Đây là bí mật, thật sự không tiện tiết lộ cho bà Lục biết, thực ra với những gì bà biết được cũng không chênh lệch mấy, nhà họ Lục có máy đội luật sư, cũng có bộ phận pháp lý hoàn chỉnh, chắc là trước đó bà đã trưng cầu ý kiến của bọn họ rồi chẳng, niên hạn xử tội cũng không chênh lệch lớn lắm.


Bà Lục cũng là người sáng suốt, nghe ông ta nói như thế trong lòng cũng coi như có kết quả, nên không tiếp tục hỏi vấn đề này nữa, mà chuyền chủ đề: “Lần này cực khổ cho ông rồi, sau này có gì cần tới, có thể đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ giúp ông bằng khả năng mà tôi có thể làm được.


Người phụ trách lau mồ hôi trên trán, run run nói: “Nhờ có được sự nâng đỡ của bà Lục, tôi hết sức lo sợ, vụ án này chúng tôi cũng là xử lý công bằng, tôi phải nhờ vào số tư liệu mà bà Lục cung cấp, thật sự không dám tranh công, không dám tranh công”.

Ha.

Bà Lục trong lòng cười khẩy.

Lão già này đúng là khéo đưa đẩy, biết cái gì gọi là lựa gió bỏ buồm, không phải là sợ đắc tội đến địa vị của nhà họ Lục sao, thấy bà ta nói cái gì thì là cái đó, nhưng chưa từng nghĩ phải nịnh bợ cậy quyền nhà họ Lục đề kéo mình xuống nước, thật đúng là lão hồ ly.

“Được rồi, tôi cũng không còn chuyện gì nữa, đi trước đây.”
Nói xong, bà ta đứng dậy khỏi ghế sô pha.

Người phụ trách thấy vậy cũng vội vàng đứng dậy tiễn: “Để tôi tiễn bà.”
Bà Lục còn chưa kịp đáp lời thì đột nhiên có người xông vào, bước nhanh tới chỗ người phụ trách, lo lắng nói: “Viện, viện trưởng, xảy, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Người phụ trách trừng cô ta một cái rồi mắng: “Hớt ha hớt hải như thế thì còn ra thể thống gì? Có gì đợi bình tĩnh lại rồi nói, làm như trời sắp sập xuống không bằng?”
Nữ viên chức hít một hơi thật sâu, sau khi kìm nén nhịp tim đang đập điên loạn của mình, cố gắng hết sức điềm tĩnh nói: “Vụ án của cô Dương Tâm xuắt hiện chuyển biến, chúng ta có thể phải xử cô ta vô tội phóng thích.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui