Tôn Bích Như tiến đến nói nhỏ vài câu bên tai ông ta.
Dương Thành bỗng nhiên từ trên ghế sô pha đứng dậy, lạnh lùng nói: “Không được, chuyện này quá nguy hiểm rồi, làm không tốt một cái sẽ xảy ra mạng người, đến lúc đó điều tra đến trên đầu chúng ta, còn không phải ngồi tù mọt gông sao.”
Tôn Bích Như ngửa đầu nhìn ông ta, nhắc nhở nói: “Cầu phú quý trong hiểm nguy, ông tiếp tục kéo dài như vậy, nói không chừng cậu ta tìm đến người chân chính muốn kết hôn, đến lúc đó con bé Nhã bị nhà họ Lục đuổi ra khỏi cửa, nếu ông lại muốn nghĩ kế sách, thì cũng đã quá muộn rồi.”
Cơ thể Dương Thành không kìm được run rẫy hai cái.
Bò lên nhà họ Lục, là chuyện ông ta mấy năm nay luôn muốn làm và cũng đang làm, bảy năm trước bụng con gái nhỏ không chịu thua kém, sinh một đứa con trai cho Lục Gia Bách, cứ tưởng rằng nhà họ Dương và nhà họ Lục liên hôn, từ nay về sau một bước lên trời.
Thế nhưng thằng nhóc Lục Gia Bách kia cứng mềm không ăn, con gái xinh đẹp như hoa của ông ta đặt ở bên người cậu ta cũng không làm dậy nồi bất kỳ hứng thú gì, chuyện hôn sự này vẫn luôn kéo dài suốt bảy năm.
Hiện giờ Lục Gia Bách cũng sắp đầu ba rồi, chuyện cưới vợ, quả thật nên nhắc tới rồi.
Nếu đối tượng không phải là Dương Nhã, vậy ông ta thật sự sẽ bị đồng nghiệp trong giới thượng lưu của Hải Thành cười chết mắt.
Tôn Bích Như thấy vẻ mặt ông ta có điều buông lỏng, vội vàng bổ sung nói: “Nếu Dương Nhã thật sự bị nhà họ Lục đuổi ra ngoài, chúng ta mắt mặt là chuyện nhỏ, sau này còn có thể vĩnh viễn chịu đựng những lời chỉ trỏ nghị luận kia, đến lúc đó chúng ta làm gì còn chỗ dung thân ở Hải Thành?”
Hai chân Dương Thành bước qua bước lại xung quanh bàn trà, sau khi đi đi về về hơn mười lần, trong lòng ông ta quyết định, cắn răng nói: “Được, vậy làm theo bà nói đi, chỉ có điều bà nhất định phải có chừng có mực, tuyệt đối không được làm xảy ra mạng người.”
“Ông yên tâm đi, chuyện liên quan đến cả đời Dương Nhã, tôi sẽ cẩn thận sắp xếp.”
Nhà họ Lục, phòng chữa bệnh.
Lục Minh đang nằm trên giường bệnh, ngơ ngác nhìn trần nhà, miệng cười ngây ngô.
Dương Tâm đứng ở bên giường, híp mắt nhìn cậu bé, trong con ngươi lóe ra vẻ khó hiểu.
Thằng nhóc này, ngốc đến có chút quá mức rồi đi?
Trong đầu không khỏi hiện ra lời Dương Tùy Ý nói, nhóc con kia nói Đỗ Như Linh nắm trong tay nhược điểm của Dương Nhã, giọng điệu rất là chắc chắn, cô đoán thằng nhóc đó hẳn là lầy được tin tức gì rồi.
Mà nguồn gốc của tin tức này…
Chính là nhóc con này cung cấp sao?
Một suy nghĩ lớn mật hiện lên trong đầu cô, cô hơi cong cong khóe môi, cúi người túm cậu bé lên.
“Bé Minh ngoan, nhìn vào mắt dì đi.”
Nhóc con Lục Minh ngây ngô cười, ánh mắt dừng trên con ngươi đen nhánh của cô.
Mười giây, ba mươi giây, một phút, ba phút.
Dương Tâm nhìn ánh mắt cậu bé, nhướng mày hỏi: “Con tên gì?”
Con ngươi cậu bé một mảnh rời rạc, ngơ ngắn trả lời: “Lục Minh.”
Dương Nhã lại hỏi: “Năm nay máy tuổi rồi?”
“Bảy tuổi.”
“Đỗ Như Linh nắm trong tay nhược điểm của Dương Nhã, là con nói cho Dương Tùy Ý đúng không?”
“Phải.”
“Con làm sao mà biết được?”
“Máy hôm trước Dương Nhã không cần thận nói lỡ miệng.”
Ha!
Được đấy!
Lá gan to ra rồi, đến cả cô cũng dám lừa dối!
Dương Tâm ghé vào bên tai cậu bé búng ngón tay một cái.
Cậu bé lập tức từ trong trạng thái quỷ dị kia tỉnh táo lại, sau một lát giật mình sững sờ, lại bắt đầu hì hì cười ngốc nghéch.
Dương Tâm trực tiếp gõ lên đầu cậu bé một cái.
“Được rồi, đừng giả bộ nữa, lộ tẩy rồi.”
Tiếng cười ngây ngô của cậu nhóc im bặt lại.
“Di, dì vừa làm gì con vậy?”
Dương Tâm không trả lời cậu bé, lại hung hăng gõ vài cái lên trán cậu, tức giận nói: “Thằng nhóc thối, loại giả ngu này có thể tùy ý chơi đùa sao? Bà đây nếu không phải quan tâm quá hóa loạn, cũng sẽ không bị mấy thằng nhóc thối chưa đủ lông đủ cánh các con lừa dối.”
Lục Minh có chút đau khổ ôm trán, vẻ mặt mê hoặc nhìn cô, bĩu môi nói: “Con giả bộ tốt như vậy, đến cả lão cáo già Lục Gia Bách cũng bị con lừa, dì làm sao có thể nhìn ra được?”
Dương Tâm bị cậu chọc tức đến bật cười, đưa tay nhéo nhéo má cậu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Dương Tùy Ý không nói với con dì biết thuật thôi miên sao? Hơn nữa còn là loại đứng đầu đó.”
Cậu bé lập tức trút ra một hơi: “Tâm Tâm, dì ưu tú như vậy, đám đàn ông bọn con làm sao sống đây?
Đừng nói là con, đến cả bố già con ở cùng dì sợ là cũng rất áp lực đi.”
Dương Tâm trợn mắt khinh thường.
Bố già con ở trước mặt dì một chút áp lực cũng không có.
Ngược lại, anh ta còn rất tự tại.
Muốn chọc ghẹo là chọc ghẹo.
Muốn chiếm tiện nghỉ là chiếm tiện nghị.
Muốn sàm sỡ là sàm sỡ.
Cô giơ tay véo tai cậu bé, nghiến răng nghiền lợi nói: “Nói một chút đi, cái chủ ý thối này là ai bày cho con?”
Cậu chủ nhỏ có chút câm nín mở miệng nói: “Dì đối với suy đoán của mình tự tin chút, nếu không thì, dì đối với trình độ vô sỉ của con trai dì tự tin chút cũng được.”
“…” Cho nên chính là nói Dương Tùy Ý bày ra cái chủ ý này sao?
Cô đoán cũng phải!
Trừ cái thứ vô sỉ kia ra, ai có thể nghĩ ra cái loại chủ ý thối đến không thể thối hơn này chứ?
Cậu bé ôm lấy cánh tay cô nhẹ nhàng đung đưa vài cái, đáng thương hề hề nhìn cô, rụt rè nói: “Tâm Tâm, di có thể nói cho bà nội con còn có bố con là đã nghiên cứu ra thuốc trị bệnh cho con rồi không?
Sau đó tùy tiện tiêm cho con chút gì đó, để con khôi phục lại bình thường có được không? Cái loại giả ngu này thật sự quá đau khổ rồi, còn phải j ra quần nữa.”
Khóe miệng Dương Tâm hung hăng run rầy vài cái.
Cô coi như xem hiểu rồi.
Nhóc con này rõ ràng bị thứ vô liêm sỉ Dương Tùy Ý kia đùa giỡn.
Bây giờ không xuống được đài, chỉ có thể khổ sở diễn tiếp, giận mà không dám nói gì.
Nó dám nói với Lục Gia Bách nó đang giả ngu sao?
Không dám!
Tên Diêm Vương kia nếu mà biết, còn không lột da nó?
“Tâm Tâm… “
Dương Tâm nén cười, giơ tay vỗ vỗ má cậu bé, cười như không cười nói: “Cách mạng còn chưa thành công, đồng chí vẫn phải tiếp tục cố gắng, con không phải còn chưa nắm được nhược điểm của Dương Nhã sao, cho nên ủy khuất con giả bộ thêm một khoảng thời gian nữa, tuyệt đối đừng lộ tẩy đó, nếu không bố con sẽ hung hăng trừng trị con.”
Cậu bé lập tức nhụt chí rồi, tê liệt ngồi trên giường, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: “Tên khốn Dương Tùy Ý kia, cậu ta tốt nhất là nên cầu nguyện mình đừng có rơi vào tay con, bằng không con nhất định sẽ trừng trị cậu ta thê thảm.”
Từ phòng bệnh ra ngoài, Dương Tâm trực tiếp đi tới phòng chính.
Lúc đi qua hoa viên, phía sau liền truyền đến một tiếng gọi trầm tháp: “Lâm Vũ Loan, là em sao?”
Bước chân Dương Tâm dừng lại.
Lâm Vũ Loan?
Người phía sau gọi cô sao?
Cô nhìn bốn phía một chút, hoa viên to như vậy chỉ có một mình cô, cũng chính là người phía sau không gọi nhầm người.
Cô chậm rãi xoay người lại, ánh mắt dừng trên bóng dáng ở chỗ rẽ hành lang gấp khúc.
Đó là một người đàn ông trung niên, hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt tuần dật, mơ hồ lộ ra cảm giác quen thuộc.
Cô có thể nhìn thấy từ trên mặt ông ta bóng dáng của Lục Gia Bách, cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của Lục Gia Tân, lại kết hợp với tuổi tác của ông ta, đại khái có thể đoán được người này là ai.
Lục Quốc Đông.
Người cầm quyền gia tộc Lục Thị, bố của Lục Gia Bách, ông nội của Lục Minh.
“Ông Lục vừa mới gọi tôi sao?”
Lục Quốc Đông đi xuống bậc thềm, ngơ ngác nhìn cô, nhíu mày hỏi: “Lâm Vũ Loan là gì của cô?”.