Cửa vào hội trường, ông Trần được Trần Tuấn đỡ, đi ngay đầu tiên.
Vợ chồng Trần Quốc Đông,vợ chồng Trần Dự đi theo sau, Lục Gia Bách và Lục Gia Tân đi sau cùng.
“Trông ông khoẻ hơn nhiều rồi, chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi.”
“Đúng đó, danh y vô danh đúng là thần thánh, căn bệnh làm phiền ông bao nhiêu năm mà cũng có thể chữa khỏi dễ dàng.”
“Tính ra thì thật ra cũng là người một nhà, cô cả Dương đã sinh một trai một gái cho cậu chủ thứ hai nhà họ Lục, được gả vào nhà họ Lục cũng như đinh đóng cột rồi, chúc mừng ông có được đứa cháu dâu tốt như thế.”
Lục Gia Tân đi đằng sau nghe thấy những lời nịnh nọt, không nhịn được mà trợn mắt.
Thế nào gọi là “Như đinh đóng cột?”
Anh ta đồng ý chưa?
Đồng ý chưa?
Ông Trần giơ tay trái lên, ngắt lời những người đang nịnh hót.
“Cảm ơn, xin cảm ơn các vị đã quan tâm và chúc phúc cho tôi, cũng cảm ơn mọi người đã bỏ chút thời gian bận rộn để tham dự lễ thành niên của cháu gái tôi, tôi thay mặt hai nhà Lục và Trần để tỏ lòng hoan nghênh nhiệt liệt nhất tới các vị, mọi người nói rất đúng, hôm nay không chỉ là lễ thành niên của cháu gái tôi, mà còn là tác thành một mối duyên tốt, song hỉ lâm môn.”
Vừa nói xong, hội trường xôn xao.
“Ông muốn tuyên bố hôn sự của cậu hai và cô cả Dương sao?”
“Không phải không phải, anh cả chưa vợ, sao đứa em lấy vợ được? Chắc chắn là ông muốn tuyên bố hôn sự của cậu lớn và cô hai Dương nhỉ?”
“Hay là ông làm chủ đặt định mối hôn sự của hai chị em nhà họ Dương với hai anh em nhà họ Lục luôn, để tam hỉ lâm môn, cũng có thể coi là một giai thoại đó.”
“Hai cô con gái nhà họ Dương đều đã sinh con trai cho nhà họ Lục, đáng lý ra phải thế.” Mọi người bắt đầu hùa theo.
Trần Tuần cười rất khẽ.
Không phải Lục Gia Bách, cũng không phải Lục Gia Tân, mà là anh ta.
Anh ta và Dương Tâm.
Xem ra ông ấy đã quyết tâm để cho anh ta lầy Dương Tâm rồi, còn quyết định tuyên bố ngay trước mặt mọi người ở giới thượng lưu thế này.
Lục Gia Bách cúi đầu, tay ở bên hông nắm chặt lại, thả ra rồi lại nắm lại, nắm rồi lại thả ra, cứ thế lặp đi lặp lại, dường như đang bộc lộ sự bất an của anh.
Tuy rằng anh từng cảnh cáo người phụ nữ đó là không được đồng ý cuộc hôn nhân với Trần Tuần.
Nhưng người phụ nữ đó rất lợi hại, sao có thể bị anh ta dắt mũi đi?
Nếu như hôm nay cô ta đồng ý lời cầu hôn của Trần Tuấn trước mặt mọi người…
Hậu quả không tưởng tượng nỗi.
Vi thế, anh không thể để chuyện này xảy ra được.
Cảm xúc của Dương Tâm cũng đang dậy sóng.
Cô đang nghĩ có nên rời khỏi đây không, tránh khỏi hành động táo bạo của ông Trần.
Một khi Trần Tuần cầu hôn cô trước mặt mọi người, cô nên đồng ý hay từ chối?
Người và trời giao chiến, cách giải quyết duy nhất là rời khỏi đây trước khi mọi chuyện xảy ra.
Đang lúc mọi người đang suy nghĩ, trên sân khâu đột nhiên vang lên giọng của MC.
“Các vị, giờ lành đã tới, mời mọi người quay trở lại chỗ ngồi của mình, tiệc của chúng ta sẽ bắt đầu ngay thôi, nhân vật chính của hôm nay cũng đợi hơi sốt ruột rồi, có phải chúng ta nên dùng tràng pháo tay nhiệt liệt nhất để mời nhân vật chính không nhỉ?”
Bỗng chốc, tiếng phụ hoạ không ngừng.
Người hai nhà Trần Lục đều nhìn lên bục.
MC nói xong, tiếng nhạc dịu dàng vang lên, ánh đèn nhấp nháy như trong giấc mộng.
Chỗ cửa vào, Lục Thanh Thanh mặc một bộ lễ phục vừa cao quý, vừa tao nhã thời thượng bước vào.
Cô ta vừa xuất hiện, tiếng ca ngợi nịnh hót đã vang lên không dứt.
Tác phẩm tuyệt mỹ như thế, dù là ai mặc lên cũng có thể khiến mọi người chắn động, trở thành tiêu điểm của mọi người.
“Một bức tranh thiết kế dường như không thể làm được một cách hoàn hảo, bây giờ thành phẩm hiện ra trước mắt, không ngờ lại thế này, hai chữ thôi, hoàn hảo.”
“Không hỗ là bàn tay của danh sư Huyền Sương, so với ba năm trước thì bộ lễ phục này đúng là xuất sắc, khiến chúng ta nhận ra rằng thể kết hợp của lễ phục truyền thống và hiện đại có thể đẹp tới thế.”
“Đây nào chỉ là lễ thành niên mà là lễ khoe váy thì đúng hơn, để chúng ta có thể nhìn thấy viên ngọc của giới lễ phục.”
“Huyền Sương là nhà thiết kế đứng đầu thế giới, đúng là danh xứng với thực.”
Dương Tâm đứng ở góc tối, cố ý ẩn nắp bản thân.
Nghe thấy lời ca tụng không ngớt của mọi người, cô mỉm cười.
Đây là sự vinh dự của Huyền Sương chứ không phải cô.
Dương Tâm chỉ muốn làm một người phụ nữ bình thường, trông nom hai đứa con, nuôi dạy chúng.
Nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trên mặt Lục Thanh Thanh, cô cảm thấy mình nên rời đi rồi.
Tiếng nhạc cụ ồn ào, danh và lợi, đều chỉ là một màn hoa khói, sự phồn hoa chốc lát.
Nghĩ tới đây, cô bắt giác lùi ra đằng sau, nhưng chỉ mới lùi hai bước thì đằng sau đã đụng phải một bức tường thịt.
Hương thơm bạc hà mát mẻ ập tới, cô đã quen.
Cô còn chưa kịp làm gì thì eo cô đã bị ôm lấy.
Giấy tiếp theo, cô bị người đàn ông phía sau kéo tới một góc.
Ánh đèn hội trường khá tốt, mọi người lại đang chú ý tới Lục Thanh Thanh, nhất thời không ai chú ý tới góc nhỏ vắng vẻ này.
“Lục cấu…”
Dương Tâm mở to hai mắt, không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuần tú trước mặt mình.
Tên đàn ông khốn kiếp này, sao cứ nói chuyện không hợp là lại hông?
Không đúng, cô còn chưa nói gì đấy.
Lục cầu ép người phụ nữ trong lòng vào trong góc tường, hai cánh tay chống ở hai bên người cô, nhốt cô trong vòng tay mình.
Nụ hôn mạnh mẽ đột ngột, ập lấy cô với tư thế như của gió.
Hôn không đủ!
Dù là sức mạnh lớn thế nào, tư thế như thế nào cũng thấy không đủ.
Người phụ nữ này thật sự có thể khiến người ta mê muội.
Lại dường như là hoa mạn châu sa trong bóng đêm, thần bí và quyến rũ.
Cô là một yêu tinh.
Không, nói chính ra thì phải là hồ ly tinh, quyến rũ khiến anh ta điên đảo.
Dù là đứng nhìn cách hàng đống người anh ta vẫn điên dại.
Gì mà gia đình giàu có nhất, gia sản lớn mạnh nhát.
Gì mà tu la mặt lạnh nắm giữ quyền sinh sát.
Trước mặt người phụ nữ này, anh không là gì cả, chỉ là một người đàn ông bình thường phát điên vì yêu.
Anh chỉ biết rằng một mình cô đã nặng hơn cả thế giới này.
Dương Tâm cảm thấy đầu óc mình ong ong, tư duy hỗn loạn, không theo kịp tiết tấu.
Không phải, người đàn ông này phát điên mà không thèm để ý tới tình hình xung quanh sao?
Có phải chó má tới mức đấy không?
Giãy giụa sao?
Phản kháng sao?
Không, cô không thể mắt mặt thế được.
Cũng không muốn trở thành tiêu điểm, qua mặt Lục Thanh Thanh.
Để mặc anh ta hôn một phút, cô mới nhắc chân lên, dùng gót giày cao gót mà dẫm vào chân anh ta.
Đừng hỏi tại sao cô phải đợi tận một phút.
Do tức quát Tức tận một phút, cô mới nghĩ ra dùng cách này!
Được thôi, ở cùng với một con chó mà lQ cũng không đủ dùng.
Trên đầu cô vang lên tiếng hít thở, cô cười lạnh lùng, nghiến răng nói: “Anh Lục cảm thấy thế nào?”.