Đi đến phòng làm việc, Dương Tâm nhận điện thoại, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Ừm, có chuyện này tôi nghĩ là cần phải nói cho cô biết, tôi đã biết chuyện Tiểu Tân là con ruột của Lê Văn Trinh từ lâu rồi, mà khi tôi đi tìm hiểu về Lê Vãn Trinh, thì cơ bản có thể kết luận rằng đứa bé kia chính là con của Triệu An.”
Dương Tâm dừng bước, nghĩ tới chuyện vừa nãy Dương Tùy Ý nói với mình, trong lòng cô cũng đã hiểu đại khái.
Chẳng trách mà Lê Vãn Trinh lại đi tìm Triệu An, lại còn bỏ thuốc cho anh ta.
Hóa ra là do cô ấy muốn mang thai, sau đó sinh ra một đứa bé cùng bố cùng mẹ với Tiểu Tân, dùng máu cuống rốn của nó để cứu Tiểu Tân.
Chỉ tiếc là cô ấy đã thất bại.
Hiện tại hẳn là cô ấy đang tuyệt vọng lắm nhỉ?
“Triệu An có biết không?”
“Tôi đã thử thăm dò anh ta, nhưng mà anh ta kiểu không phải con gái nhà họ Phó thì sẽ không cưới.
Nếu như chuyện Lê Vãn Trinh sinh con bị lộ ra, tôi lo là cả nhà họ Triệu và nhà họ Lê đều sẽ gặp phiền phức, có khi còn gặp thảm họa nữa cơ.”
Dương Tâm nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: “Nghiêm trọng đến vậy sao?”
“Dương Tâm, cô có biết lai lịch của nhà họ Phó không? Nếu như cô biết thì sẽ không nói như vậy đâu.”
“.” Dương Tâm có chút giật mình.
Nhà họ Phó?
Là nhà họ Phó quyền cao chức trọng, được biết đến như một huyền thoại trong giới chính trị ở Kyoto ấy hả?
Vợ chưa cưới của Triệu An là con gái nhà họ Phó?
Cô thật sự không biết chuyện này.
“Nhà họ Phó ở Kyoto sao? Tôi biết, nếu như nói Lục Thị là con cá lớn của giới kinh doanh, vậy thì nhà họ Phó chính là ông trùm trong giới chính trị.
Nếu Triệu An được nhà họ Phó coi trọng, vậy thì đúng là có chút phiền phức thật.
Rẻ hiền được Phó tư lệnh xem trọng, không thể tránh được.”
“Ài, chuyện của bọn họ, cô cũng đừng nhúng tay vào mà làm gì, để Lê Vãn Trinh tự mình đưa ra quyết định đi, dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến sự sống còn của hai gia đình có truyền thống về y dược, chúng ta không có bản lĩnh để gánh chịu hậu quả này đâu.”
Dương Tâm bắt đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: “Tôi sẽ làm việc cẩn thận, còn có chuyện gì nữa không?”
“Có, tôi muốn nói với cô mấy câu lãng mạn nữa.”
“Cút.”
Nhà họ Lê.
Trong phòng khách, bà Triệu sầm mặt nói hết những chuyện đã xảy ra trong quán cà phê cho bố Lê nghe.
“Ông Lê, nhà họ Lê các người dạy dỗ con gái như thế này sao? Công khai theo đuổi không được thì sử dụng loại thủ đoạn thế này? Con trai tôi sắp cưới con gái lớn của nhà họ Phó, xảy ra chuyện lớn thế này, nếu như bị nhà họ Phó biết được thì hai nhà Triệu, Lê đều không thể chịu nỗi.”
‘Rầm’ một tiếng, bố Lê hung dữ đập tay lên mặt bàn, phẫn nộ trợn mắt nhìn Lê Vãn Trinh đang quỳ trên mặt đất, quát: “Cái đứa con gái ngỗ nghịch không biết xấu hỗ này, bảy năm trước bị mắt mặt còn chưa đủ à? Bây giờ mày lại còn mơ tưởng tranh đoạt đàn ông với con gái lớn của nhà họ Phó, mày có mấy cái mạng để mà đối phó với cơn giận của nhà họ Phó hả?”
Lê Vãn Trinh cúi đầu quỳ trên mặt đất, thân hình mảnh mai khẽ run lên, nói: “Bố, con không dám nữa đâu, con cũng không dám nghĩ đến những thứ không thuộc về mình nữa.”
Bố Lê dời mắt không nhìn cô ấy nữa mà nghiêng đầu nhìn bố Triệu và bà Triệu ngồi ở phía bên kia, nói lời xin lỗi: “Là do tôi không biết cách dạy con, để nó làm ra chuyện hồ đồ đến mức này.
Hai người yên tâm đi, về sau tôi nhất định sẽ quản lý nó thật nghiêm, không cho nó đến làm phiền Triệu An nữa.” Bà Triệu cười lạnh, nói: “Con gái ông không biết tự lượng sức mình, muốn cứng đối cứng, nhưng ông thì lại khác, lai lịch của nhà họ Phó hẳn là ông cũng hiểu rõ, Phó tư lệnh chọn con trai tôi làm rễ, làm sao có thể để cho con gái ông phá hoại được? Hiện tại suýt chút nữa thì nó đã mắc phải một sai lầm lớn, tôi nghĩ là ông Lê nên dạy cho nó một bài học mà cả đời này nó cũng không thể quên được, để cho nó sau này không dám tái phạm nữa.”
Bồ Lê nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, ánh mắt của ông ấy hiện lên vẻ kiên quyết, ông ấy nói: “Quản gia, lầy roi đến đây.”
Quản gia giật mình, run rấy nói: “Ông chủ, bảy năm trước cô hai khó… Gây tổn thương đền cơ thể, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục.
Nếu giờ lại chịu thêm máy roi, thì cơ thể cô ấy sẽ không thể hồi phục lại được mắt, ông chủ…”
“Không được phép cầu xin thay nó, cứ theo lời tôi mà làm, lấy roi đến đây.”
Quản gia cắn răng, bước ra khỏi phòng khách.
Triệu An nhíu mày nhìn người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất, trong đôi mắt sâu thẳm kia xoẹt qua một tia không đành lòng.
Cô ta yêu anh ta vốn chẳng phải chuyện sai trái.
“Bác trai, không cần phải dùng tới đòn roi đâu.
Sau này bác đề ý tới con gái mình, đừng để cô ấy tái phạm những chuyện như thế này nữa là được rồi.”
Dứt lời, Triệu An chuyển mắt nhìn bà Triệu: “Chuyện này tới đây kết thúc.
Nếu mẹ muốn con thuận lợi cưới Phó Linh Ngọc thì dàn xếp cho ổn thỏa đi.”
“Triệu An, con dám uy hiếp mẹ à?”
“Mẹ có thể không để ý tới uy hiếp của con.
Nhưng Phó Linh Ngọc có thuận lợi tiền tới cửa của nhà họ Triệu không thì còn là một dấu hỏi.”
“Con…”
Lúc này, quản gia đã đem roi tới.
Bồ Lê chẳng thèm để ý hai mẹ con nhà họ Triệu đang cãi nhau.
Ông ta đứng dậy nhận lấy roi, bước tới trước mặt con gái mình, giơ tay lên và quất mạnh xuống tắm lưng mảnh mai của cô ta.
“Phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, thận trọng từ lời nói tới việc làm.
Đây là lời mà tao luôn dạy mày từ trước tới giờ.
Vì sao mày không nghe? Bây giờ ăn quả đắng này chính là do mày gieo gió gặt bão.”
Nói dứt lời, ông ta lại hung hăng đánh cô ta thêm một roi.
Bảy năm trước, lúc Lê Vãn Trinh sinh Tiểu Tân thì bị khó sinh, lúc mỗ lấy đứa bé ra còn bị băng huyết.
Thân thể của cô ta vẫn chưa được điều dưỡng tốt, sao có thể chịu được đòn roi như thế này.
Chỉ chịu hai roi mà Lê Vãn Trinh đã bị đánh tới mức phun ra một ngụm máu tươi, nằm bẹp xuống đắt.
Bồ Lê lại giơ tay lên một lần nữa định đánh tiếp.
Lúc này, một bóng người xuất hiện, mau chóng nhào vào che lấy thân thể của Lê Vãn Trinh.
Khi bố Lê nhìn rõ người kia là ai thì giật mình.
Ông ta thu tay theo bản năng, nhưng vẫn chậm.
Roi cuối này quất vào thân thể của Tiểu Tân.
Mặc dù lực đánh đã giảm đi rất nhiều, nhưng cậu bé luôn ốm đau quanh năm, thân thể đã suy nhược cực nghiêm trọng rồi, sao có thể chịu được.
“Tiểu Tân…”
Tiếng hét khản cả giọng của Lê Vãn Trinh vang vọng khắp phòng khách.
Cô ta ôm chặt lấy đứa nhỏ, mặt xám như tro.
Tiểu Tân nằm sắp trên người Lê Vãn Trinh, cậu bé dùng giọng nói yếu ớt đáp: “Di, cháu không sao, dì đừng lo.”
Bảy năm trước, cô ta không hề cố chấp với chuyện mang thai, vì sao bảy năm sau lại cố chấp như vậy?
Triệu An nhìn chằm chằm đứa con trong lòng Lê Vấn Trinh, môi mỏng nhéch lên tạo thành một đường cong.
Thằng nhóc này bị bệnh ung thư máu.
Để trị liệu bệnh này, ngoài dùng tủy phù hợp thì chính là máu ở cuống rốn trẻ sơ sinh.
Máu ở cuống rốn của trẻ sơ sinh…
“Triệu An, con còn ngần ra đó làm gì? Mau về với mẹ.
Sau này, hai người không được phép gặp nhau nữa, nghe không?”
Bố Lê đưa mắt nhìn vợ chồng nhà họ Triệu dắt Triệu An rời khỏi phòng khách, sau đó ông ta mới gỡ bỏ khuôn mặt lạnh lùng.
Lúc này, bố Lê nhìn con gái và cháu ngoại đang nằm trên đất với vẻ mặt cực kỳ đau lòng..