Dương Tâm chỉ ngồi lắng nghe thôi cũng không khỏi thở dài tiếc nuối.
Lê Vãn Trinh là một cô gái rắn rỏi.
Vì tình yêu cô ấy đã từng như con thiêu thân lap vào lửa, số phận đã in hằn lên cơ thể cô một dấu vết và nỗi đau không thể xoá nhoà.
Thế nhưng, cô ấy vẫn lựa chọn một cuộc sống tốt đẹp, quyết định bảo vệ đứa con với người mình yêu, rồi tự giam mình trong thành phố đầy cô đơn.
Nếu không phải vì Tiểu Tân mắc bệnh ung thư máu và cần người ghép tuỷ, Lê Vãn Trinh sẽ mãi mãi không bao giờ xuất hiện trước mặt Triệu An, không có bắt kì mối liên hệ nào với anh ta nữa.
“Dương Tâm, Tiểu Tân là đứa bé sinh ra trong tội lỗi, vì vậy ông trời đã ban cho nó quá nhiều bệnh tật.
Tớ đã có gắng hết sức rồi thế nhưng vẫn không thể chia sẻ dù chỉ một phần nỗi đau của con.
Hai roi đêm qua của bố đã khiến tớ thức tỉnh.
Triệu An không phải là người dành cho tớ, nếu như đắc tội với Phó Thị sẽ làm hại cả nhà họ Lê.” Dương Tâm khẽ thở dài, cô đang định nói gì đó thì lúc này bên ngoài vang lên tiếng của quản gia: “Cô hai, cậu Triệu đang ở bên ngoài biệt thự, cậu ấy nói muốn gặp cô.
Thế nhưng phu nhân đã nghiêm lệnh không cho cậu Triệu được vào.
Cô xem?”
Lê Vãn Trinh lo lắng nhìn Dương Tâm, cô vội vàng nói: “Dương Tâm, Triệu An không phải đã phát hiện ra chuyện gì đó rồi chứ?”
Dương Tâm suy nghĩ một lúc, cô nói: “Cậu cho anh ấy uống thuốc rồi cậu lại mang thai, anh ấy nhất định sẽ nghỉ ngờ.
Nếu anh ấy nghĩ đến việc Tiểu Tân bị ung thư máu cần ghép tuỷ, có thể sẽ…”
“Phải làm sao đây?”
Dương Tâm đứng dậy, vươn tay vỗ vỗ vai Lê Vãn Trinh: “Tớ đi gặp anh ấy một lát.
Chỉ cần không cho anh ấy biết về Tiểu Tân, mọi nghi ngờ của anh ấy sẽ được xua tan.”
“Cậu có cách à?”
“Đúng, tớ có cách.
Cậu cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi, đừng đứng dậy.”
Sau khi Dương Tâm rời khỏi phòng bệnh, trực tiếp đi ra ngoài biệt thự.
Cô ngồi trong xe nói chuyện với Triệu An nửa tiếng liền.
Cũng không biết cô đã nói những gì, mà sau khi Triệu An xuống xe, sắc mặt anh ta cực kỳ phức tạp.
Anh ta nhìn xa xăm về phía biệt thự, rồi lái xe rời đi.
Dương Tâm đang định đầy cửa xe ra ngoài thì phát hiện ra cửa ghế phụ đã bị mở ra, một bóng người mảnh khảnh đi vào.
Cô ngây người, sau đó kinh ngạc nhìn người đàn ông bên cạnh, cau mày nói: “Bây giờ anh không ở công ty mà chạy đến đây làm gì?”
“Anh nhớ em nên đến đây một chút xem sao.”
Trong đầu Dương Tâm vang lên những chuyện trước đây Lê Vãn Trinh vừa kể trong phòng bệnh, cô tò mò hỏi: “7 năm trước, anh đến Philippines bàn chuyện làm ăn và anh đã bị lừa.
Đoàn Ninh đã bảo vệ cho anh rời đi, sau đó anh có an toàn thoát thân không?”
Lục Gia Bách ngây người.
Chuyện đó là điều anh không muốn nhắc đến nhát, và cũng là vết thương lòng lớn nhất trong cuộc đời anh.Rõ ràng anh đã ra lệnh cho người ta phá huỷ hoàn toàn mọi dấu vết năm đó, thế nhưng tại sao Dương Tâm lại phát hiện ra?
Sau khi suy nghĩ, anh chợt hiểu ra: “Lúc đó Triệu An được cứu rồi, người cứu anh ấy chính là Lê Vãn Trinh.
Lê Vãn Trinh mang thai sau lần đó sao?”
Dương Tâm hơi nheo mắt.
Lục Gia Bách quá thông minh.
Cô chỉ nhắc đến một câu mà anh có thể tìm ra điểm mấu chốt.
“Em hỏi anh trước, anh trả lời câu hỏi của em trước đi.”
“Anh và Đoàn Ninh chạy đi, anh ấy cũng được cứu rồi.
Ngay cả anh cũng suýt nữa chết trong tay những người đó, thế nhưng trong lúc sinh tử anh cũng đã đượ cứu.” Dương Tâm liếc nhìn anh một cái, nở nụ cười nhạt: “Em đoán người cứu anh chắc là một mỹ nhân nhỉ?
Sao thế, anh có cùng người ta phát triển mối quan hệ, rồi tiến thêm một bước không? Ví dụ như sự sung sướng ngây ngắt giữa nam nữ với nhau ấy?”
Lục Gia Bách phớt lờ những câu nói của cô, vươn tay ra nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng rồi cúi người xuống hôn cô.
“Cả đời anh chỉ có em mới có thể thôi, chính là chuyện sung sướng ngất ngây giữa nam nữ em vừa nói đây.
Hay là bây giờ em trở về biệt thự cùng anh để chúng ta có thể trải nghiệm.”
Lục Gia Bách liếm môi rồi khàn giọng nói: “Thật là giống yêu tinh, hiện tại anh nóng lòng muốn khống chế em.
Anh chỉ sợ rằng cô gái hoang dại như em không thể kiềm chế được.”
Dương Tâm trợn mắt nhìn anh đầy sự hung dữ, cô giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay của anh.
Người đàn ông này nghiện hôn rồi sao?
Lục Gia Bách một tay ôm cô, một tay chống cằm cảnh cáo: “Em đừng thêm dầu vào lửa, đợi đến khi anh bùng cháy, anh sẽ đòi một phòng khách trong nhà họ Lê để em giúp anh hạ hoả đấy.”
Dương Tâm không dám động đậy, cô bị người đàn ông phía trên đè cô ngạt thở.
“Em nói này anh Lục, anh trêu chọc em vô cơ như thế, rốt cuộc anh muốn gì?”
lbg liếc cô một cái: “Em không biết anh muốn gì sao? Có phải anh phải đắc tội với em, em mới có thể nhớ lâu đúng không?”
Biệt thự nhà họ Lục, trong phòng ăn.
Vợ chồng ông Lục, Lục Thanh Thanh và cả Dương Nhã, Lục Minh đang ăn trưa.
Bà Lục liên tục đút cho Lục Minh ăn: “Bảo bối, ăn nhiều một chút đi nào.
Khoảng thời gian này cháu ăn uống không ngon miệng, cháu sụt cân nhiều rồi, phải mau ăn bù vào đi.”
Lục Minh nhìn món thịt heo kho tóp mỡ trong bát, cảm thấy nôn nao trong bụng.
Cậu bé không chút nghĩ ngợi gì liền cầm đũa gắp hết thịt trong bát cho Dương Nhã.
Sắc mặt Dương Nhã thay đổi.
Trong khoảng thời gian này, để giảm cơn ốm nghén, cô ta đã uống rất nhiều thuốc, phải tránh tiếp xúc với những thứ dầu mỡ như thế này.
Thế mà bây giờ cậu bé lại cho thịt vào bát cô ta, đột nhiên, một cơn buồn nôn tràn vào cỗ họng cô ta.
Cô ta nhẫn nhịn nhưng vẫn không kìm chế được, bỏ đũa chạy vào phía phòng tắm.
Lục Minh trợn tròn mắt, cong miệng nói: “Mẹ ruột mà đến đồ ăn con trai ăn cũng ghét bỏ, làm mẹ kiểu gì chứ.
Hừ.”
Đích thân người phụ trách phòng khám đã siêu âm màu cho cô ta, thai đã được một tháng.
Thời gian thật trùng hợp.
Bà Lục vui mừng khôn xiết.
Cậu nhỏ nhà họ Lục bị dồn ép, có chết cũng không nghĩ ra tại sao Dương Nhã lại mang thai, lẽ nào là Lục Cầu.
Không thể!
Lục Cầu bây giờ bị chị Dương mê hoặc như vậy, sao có thể chạm vào người phụ nữ khác?.