Trần Uyên mấp máy môi, từ kẽ răng phun ra bốn chữ: “Fashion Media.”
Dương Tâm giật mình.
Fashion Media …
Nếu cô nhớ không lầm thì công ty truyền thông này trực thuộc tập đoàn LG.
Nói cách khác…
Ánh mắt cô bỗng trở nên phức tạp.
Đúng vậy, làm sao cô quên được ân oán giữa nhà họ Lâm và nhà họ Trần?
“Bên Fashion Media đã nói gì?”
Trần Uyên cắn môi, nghẹn ngào nức nở: “Đây là một cái bẫy, một cái bẫy dắt anh trai tao vào cuộc chơi.
Chủ nhân thực sự đứng sau Fashion Media là Lâm Thanh.
Nếu anh ta nhất quyết muốn kiện anh trai tao, tao sợ anh tao sẽ phải ngồi tù mọt gông.
Tâm Tâm, tao phải làm sao bây giờ?”
Dương Tâm ôm chặt cơ thể đang run rấy của cô, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Tao sẽ đến gặp Lâm Thanh, xem có thể thuyết phục được anh ta nương tay không.”
Trần Uyên lắc đầu cười khổ: “Vô dụng.
Đây vốn là ván cờ anh ta lập ra.
Có là ai thuyết phục thì cũng vô ích.
Lần này anh ta quay lại là để trả thù nhà họ Trần.
Đối với việc đối phó nhà họ Trần, chắc rằng anh ta sẽ không nễ mặt ai đâu.”
Dương Tâm thở dài trong lòng.
Sao cô lại không biết tình hình rất không ỗn?
Chỉ là cô không muốn khoanh tay đứng nhìn, dù sao thì cô cũng nên làm điều gì đó trong khả năng của mình.
“Người xúi giục anh trai mày thao túng Fashion Media đâu? Cảnh sát có bắt được không?”
“Không có.” Trần Uyên khàn giọng nói: “Việc này vốn là cố tình làm, làm sao có thể chừa lại tay chân cho anh trai tôi?”
“Cũng đúng.
Uyên Uyên, trước hết đừng lo lắng, mọi vấn đề đều luôn có cách giải quyết.
Tao sẽ đưa mày về trước.
Hãy bình tĩnh lại.
Chỉ khi bình tĩnh chúng ta mới nghĩ ra cách giải quyết tốt.”
“Được.”
Ngày hôm sau.
Người phụ trách Cục dân chính cùng một vài nhân viên công tác đến biệt thự của nhà họ Lục.
Lục Gia Bách gọi người phụ trách đến thư phòng, nói chuyện khoảng nửa giờ.
Không ai biết hai người nói gì, lúc đi ra vẻ mặt người phụ trách rất kỳ quái.
Dương Nhã im lặng chìm trong niềm hạnh phúc, không quan tâm đến bắt cứ điều gì, theo thủ tục điền vào đơn và ký tên.
“Trên giấy đăng ký kết hôn nhất định phải có ảnh chụp chung chứ?” Cô cười hỏi nữ nhân viên đang sắp xếp lại tài liệu.
Nữ nhân viên sửng sốt một chút, vô thức nhìn về phía người phụ trách ở bên cạnh.
Người phụ trách cười nói: “Đúng vậy, nhưng hiện tại cô vừa mới mang thai, thai nhi chưa ổn định nên không thích hợp chụp ảnh.
Chúng tôi sẽ dùng máy tính ghép một bức ảnh chung, cô thấy có được không?” Sắc mặt Dương Nhã trầm xuống, cô ta lạnh lùng nói: “Như vậy sao được? Nhất định phải chụp ảnh chung tại chỗ.
Nếu không mang theo máy ảnh, vậy tôi cho người đi chuẩn bị.”
Người phụ trách Cục dân chính có chút khó xử, vừa nghiêng đầu đã thấy Lục Gia Bách từ nhà vệ sinh quay lại, vội vàng nói: “Anh Lục, cô hai Giang muốn chụp ảnh chung, anh xem? “
Lục Gia Bách vừa đi về phía đình nghỉ mát, vừa duỗi tay chỉnh lại ống tay áo, nhàn nhạt nói: “Không biết cô ta vừa mới mang thai à? Thai nhi còn chưa ổn định.
Nếu chụp ảnh gây ảnh hưởng đến thai nhi, các người có chịu trách nhiệm được không?”
“Gia Bách …” Dương Nhã nũng nịu nói: “Ảnh chụp chung trên giấy đăng ký kết hôn chỉ có một lần trong đời.
Làm sao có thể ghép lại bằng máy tính được?”
Lục Gia Bách lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, bình tĩnh nói: “Sau khi thai nhi ổn định hơn rồi chụp bổ sung.
Nếu cô không thể chấp nhận được thì đợi vài tháng nữa hãng lấy giấy chứng nhận.”
“Không.”
Dương Nhã lập tức sốt ruột, cô ta vất vả chờ đợi mãi đến lúc Lục Gia Bách chịu thỏa hiệp, làm sao có thể trì hoãn mấy tháng?
Đồ tiện nhân Dương Tâm kia luôn nhìn chằm chằm, còn có Thẩm Thanh Vi, còn có Trần Thục Quyên nhà giàu nỗi tiếng quốc tế, bọn họ đều là thèm muốn vị trí bà chủ nhà họ Lục, nếu cô ta buông lỏng một lát, sẽ bị bọn họ chen chân vào ngay, đến lúc đó cô ta hối hận không kịp.
“Nghe lời anh, vài tháng nữa sẽ chụp bỗ sung sau.”
Lục Gia Bách ừ nhẹ một tiếng, quay lại nhìn người phụ trách Cục dân chính rồi ẩn ý nói: “Hôm nay anh đã giúp tôi rất nhiều, coi như tôi nợ anh một ân tình, ngày khác nếu có gì liên quan đến địa bàn của tôi, họ Lục tôi nhất định sẽ không từ chối.”
Người phụ trách đưa tay lau mồ hôi trên trán, cười nói: “Được phục vụ anh là vinh hạnh của tôi, ta không dám tranh công, nếu không còn việc gì, chúng tôi về trước, sau khi giấy đăng ký kết hôn làm xong, tôi sẽ tự mình đưa đến cho anh.”
“Vắt vả cho anh rồi.: Sau khi nhìn mấy người họ rời đi, Lục Gia Bách nhướng mày nhìn Dương Nhã, ngoài miệng cười mà trong không cười nói: “Cô cứ ở trong nhà dưỡng thai cho tốt, muốn ăn cái gì thì nói với quản gia.
Công ty còn một số việc phải xử lý, tôi đi trước.: Nói xong, anh cũng không đợi cô ta đáp lại mà trực tiếp đi về phía lối ra của vườn hoa.
“Gia…” Dương Nhã vô thức gọi anh, nhưng sau khi nhìn thấy bóng lưng lạnh nhạt của anh, cô ta khó khăn lắm mới dừng lại được.
Từ từ rồi sẽ đến, từ từ rồi sẽ đến, cô ta vẫn còn cả một đời để vun đắp tình cảm với anh.
Người phụ trách Cục dân chính đưa nhân viên công tác đến biệt thự nhà họ Lục, chuyện này cũng không phải làm trong âm thầm, Lục Gia Bách cũng không áp dụng các biện pháp bảo mật.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, chuyện này đã lan truyền ra bên ngoài.
Tin tức nằm trong dự tính, mà lại như ngoài dự tính Người của Cục dân chính đến biệt thự nhà họ Lục làm cái gì, chỉ cần dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết Tin vui cô hai Dương mang thai vừa được tung ra, nhà họ Lục lại mời người của Cục dân chính đến, nếu không phải Lục Gia Bách và Dương Nhã đã đăng ký kết hôn thì là gì?
Không lâu nữa, dự là Hải Thành sẽ chào đón một đám cưới viên mãn.
Trụ sở chính Lục thị, phòng tổng giám đốc.
Lục Gia Bách dựa vào ghế sô pha nói với Đoạn Ninh đang đứng trước mặt: “Gọi điện thoại cho Triệu An, bảo cậu ta đến công ty một chuyên.
Tôi tìm cậu ta có việc gấp.”
Đoạn Ninh sửng sốt, nhíu mày: “Hai ngày trước Triệu An đã đi Kyoto rồi, anh không biết chuyện này.
*Fuck.” Đoạn Ninh nhảy dựng lên tại chỗ.
Lục Gia Bách lạnh lùng cười, đi ra khỏi văn phòng.
Văn phòng thiết kế trưởng.
Dương Tâm đang vùi đầu vào đống tài liệu.
Nghe được tiếng bước chân, cô bắt giác nâng mắt lên, vừa nhìn thấy là Lục Gia Bách liền nhướng mày nói: “Là Lục tổng sao, chúc anh tân hôn vui vẻ nhé.
Tối nay nhớ mời em đi ăn cơm.”
Lục Gia Bách một tay đút vào túi quần tây, ưu nhã đi tới trước bàn làm việc, nghiêng người đến trước mặt cô, dùng giọng nói trầm thấp từ tính mà nói: “Anh không muốn mời em ăn cơm, anh muốn ăn em.”.