Phó Linh Ngọc nhếch môi, tựa như cười nhạo, tựa như châm chọc, trên khuôn mặt xinh đẹp dường như lộ ra một sự độc ác.
Cô ta biết anh sẽ nói chuyện hiến tủy với cô ngay khi anh ta trở về.
Xem ra anh ta đã quyết tâm muốn cứu đứa con ngoài giá thú kia.
Đến khi chữa khỏi cho đứa con ngoài giá thú, có phải anh ta sẽ đón hai mẹ con họ về nhà họ Triệu, sau đó đuổi thẳng cổ cô ta ra ngoài hay không? Triệu An, tôi sẽ không để anh đạt được những gì anh muốn đâu.
Chỉ cần tôi còn sống một ngày, Lê Vãn Trinh cô ta cũng đừng nghĩ đến việc bước được nửa bước chân vào cửa nhà họ Triệu, mà nghiệt chủng cô ta sinh ra nhất định chỉ có thể bị người đời mắng chửi là con ngoài giá thú.
“Chúng ta sắp tổ chức hôn lễ rồi, anh còn khách khí với em làm gỉ? Có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra, không cần phải lo lắng nhiều như vậy đâu.
”
Triệu An cúi đầu cân nhắc một lát, lúc này mới thử mở miệng nói: “Con gái cả của nhà họ Lê là Lê Vân Thảo lấy thân phận Vương phi liên lạc với anh, thỉnh cầu anh giúp cô ta khuyên anh hiến tủy cứu con nhỏ của cô ta, cô ta còn nói trước kia cô ta đã tìm đến em, nhưng bị em từ chối, Linh Ngọc à, em có thể nễ mặt giúp anh mà giúp cô ta không?”
Phó Linh Ngọc từ trên cao nhìn anh ta, giả bộ để gây khó dễ, cô ta nói: “Sức khỏe của em không tốt, anh biết đấy, rút tủy nhất định sẽ làm tổn thương đến sinh lực, Triệu An, em chính là vợ sắp cưới của anh, anh muốn vì một người không liên quan mà làm tổn thương đến sức khỏe của em sao?”
Cô ta cố ý tăng thêm ba chữ “không liên quan”, từ chối lời nhờ vả của anh ta.
Triệu An bị bệnh tình của con trai làm cho hoang mang, nhất thời không phát hiện được sự khác thường của cô ta.
“Anh biết sức khỏe của em không tốt, nhưng chuyện này liên quan đến tính mạng của một đứa trẻ, Linh Ngọc à, anh tự mình mổ cho em sẽ không làm tổn thương đến sức khỏe của em đâu, anh đảm bảo sẽ không để cho em chịu bắt kỳ tổn thương nào.
”
Phó Linh Ngọc cúi đầu cười, cố nén nỗi đau dậy lên trong lòng.
Người đàn ông mình yêu muốn tự mình làm phẫu thuật rút tủy ra khỏi người cô ta để cứu đứa con ngoài giá thú của anh ta và người phụ nữ khác, xin lỗi, cô ta không phải Thánh Mẫu, đương nhiên là không thể làm vậy được.
“Nếu em không đồng ý, có phải anh sẽ hủy bỏ hôn ước với em không?”
Triệu An sửng sốt, híp mắt nhìn cô ta, anh ta nói: “Em đang nói cái gì vậy, bây giờ cả thế giới đều biết chúng ta sắp tổ chức hôn lễ, em nói ngớ ngắn gì vậy?”
Ý cười trên mặt Phó Linh Ngọc càng hiện rõ hon, liền chuyển lời nói: “Em chỉ đùa với anh tí thôi mà, được rồi, em đồng ý hiến tủy, nhưng phải đợi sau khi tổ chức hôn lễ xong, anh đừng hiểu lầm, em đây không phải là đưa ra điều kiện với anh, em chỉ lo trước khi em làm cô dâu của anh đã phải chết trên bàn mỏ, để lại rất nhiều tiếc nuối.
”
“Đừng nói linh tinh.
” Triệu An trách móc: “Chỉ là sức khỏe của em sẽ yếu đi một chút, rút tủy không thể nào lấy được mạng của em đâu, sau này đừng nói những lời ngu ngốc như vậy nữa.
”
Phó Linh Ngọc cười nhạo, nói: “Được rồi, được rồi, sau này em sẽ không bao giờ như vậy nữa, anh đồng ý với em chứ?”
Triệu An rơi vào trầm ngâm.
Anh ta có thể từ chối sao?
Lê Vãn Trinh không chịu sinh con, bây giờ có thể cứu Tiêu Tân, chỉ có tủy của Phó Linh Ngọc thôi.
Phó Linh Ngọc thấy anh ta không nói lời nào, cũng không thúc giục, ngồi ở một bên cúi đầu, trong mắt như có cơn mưa nặng hạt.
Chỉ cần người đàn ông này thỏa hiệp, cô ta sẽ không khoan nhượng cho mẹ con Lê Vãn Trinh sống trên đời này.
Hôm nay anh ta chịu vì đứa con hoang này mà nói đến chuyện kết hôn với cô ta trước, một ngày nào đó anh ta cũng có thể vì đứa con hoang này mà đuổi cô ta ra ngoài.
Sự tồn tại của mẹ con họ chính là trở ngại cho cuộc hôn nhân viên mãn của cô ta, nếu vậy thì cô ta phải diệt trừ tận gốc.
“Được, chúng ta mau chóng kết hôn đi, chờ sau khi kết hôn em hãy hiến tủy cứu đứa nhỏ.
”
Giọng nói của Triệu An lọt vào trong tai cô ta, cô ta theo bản năng nắm chặt nắm đắm rũ xuống bên cạnh.
Người đàn ông này vì đứa con hoang kia mà thật sự thỏa hiệp với cô ta.
Hừm!
Thật nực cười!
Cô ta đã đợi sáu năm, cũng không đợi được đến khi anh ta nói lời này, bây giờ vì một đứa con ngoài giá thú, mà dễ dàng đồng ý.
Triệu An, vậy anh cũng đừng trách em lòng dạ độc ác, đứa con hoang kia, không thể giữ lại.
“Được rồi, vậy anh mau chọn một ngày lành tới Kyoto đi, đối mặt với bố em mà cầu hôn em.
”
Khách Sạn Thế Kỷ.
Bên trong phòng VỊP.
Trần Uyên bưng vài ly rượu đề cao mời các vị đối tác, cười nói: “Các vị đều là những đối tác cũ đã hợp tác với Trần Thị nhiều năm rồi, tôi biết năm nay kinh tế suy thoái, mọi người làm ăn cũng không dễ dàng.
Nhưng các vị hợp tác với Trần Thị nhiều năm như vậy, nếu bây giờ nói hủy bỏ hợp đồng liền hủy bỏ, sẽ gây cho công ty chúng tôi rất nhiều phiền phức, nếu về phương diện lợi nhuận các vị có gì bắt mãn có thể nói ra, chúng ta còn có cái bàn bạc chuyền biến, cần gì phải chặn đường làm ăn của nhau như vậy?”
Mắy ông giám đốc nhìn nhau một cái, nhìn ra sợ hãi từ trong mắt nhau.
“Ai mà không biết bảy năm trước, ông già Trần Minh Khải liên hợp với con gái của mình đưa cậu cả nhà họ Lâm lên giường mẹ kế của ông ta, hại ông ta thân bại danh liệt, bây giờ lại còn có mặt mũi đến cầu xin chúng ta, phì.
”
“Nhà tan cửa nát, thân bại danh liệt, mối thù sâu đậm như thế, đừng nói Lâm Thanh bây giờ tay nắm quyền lực lớn, cho dù ông ta chật vật lang thang đầu đường xó chợ, cũng sẽ nhào tới cắn nát đám người nhà họ Trần, nhìn đi, nhà họ Trần cũng mau chóng xong đời rồi.
”
Hai chân Trần Uyên mềm nhữn, giống như bị người ta rút ra hết sức lực, trực tiếp ngồi sụp xuống trên mặt đất.
Thì ra tất cả mọi người đã biết bảy năm trước là nhà họ Trần hãm hại Lâm Thanh, là bố con bọn họ hại Lâm Thị nhà tan cửa nát.
“Thời tổng, cô làm sao vậy?” Trợ lý vội vã bước vào từ bên ngoài.
Trần Uyên tùy ý để cô ta đỡ mình dậy, một lần nữa ngồi trở lại ghế, cô ta khàn giọng hỏi: “Linh, cô nói tôi làm thế nào để tống mình vào tù đây?”.