Dương Tâm duỗi tay nắm chặt cỗ tay của cô ta, cho cô một ánh mắt kiên định.
“Giao cho tớ, tớ sẽ nghĩ cách.”
Lê Vãn Trinh nhìn đôi mắt tràn đầy tự tin của cô, trong nháy mắt đã thấy yên lòng.
Người phụ này chính là người có mị lực tin phục, có thể trần an lòng người.
“Được, tớ tin cậu, tối nay tớ sẽ tìm cơ hội thích hợp để chuốc say Triệu An.
Sau đó lấy t*ng trùng của anh ta, sau khi tới tay tớ sẽ dẫn Tiểu Tân rời khỏi Hải Thành.
Dương Tâm nhíu mày: “Thật sự phải rời khỏi Hải Thành sao? Có lẽ có thể đọ sức một phen, nếu như thành công thì chính là bốn người một nhà hạnh phúc rồi.
“Một khi thất bại, sẽ trả giá thê thảm đau đớn.
Tớ vô tình trêu chọc nhà Phó Thị ở tokyo, nếu không phải Tiểu Tân bị bệnh bạch cầu cần gấp tủy thì đời “Còn nếu thất bại thì sao đây?” Lê Vãn Trinh cười khổ n¡ này tớ sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Triệu An lần nào nữa.
Dương Tâm, tớ không có ước mong lớn vậy, tớ chỉ mong con mình có thể bình an mà lớn lên, tình yêu gì đó, đều chỉ là mây bay.”
Dương Tâm sợ hãi than một tiếng: “Đi đi, tớ tôn trọng quyết định của cậu, vậy sau khi cậu lấy tinh trung của Triệu An rồi, sau đó tớ sẽ nói với anh ta rằng chúng ta tìm được tủy phù hợp ở nước ngoài, không thèm Phó Tuyền nữa, sau đó cậu mang theo Tiểu Tân rời khỏi Hải Thành.”
“Ừ,”
Bên ngoài phòng làm việc, dược tính thuốc mê đã sớm tan hét, Tiểu Tân tỉnh lại nhìn quanh nhưng không thấy Lê Vãn Trinh và Dương Tâm, đi tìm một căn phòng phía sau, cuối cùng dừng chân tại trước cửa phòng làm việc.
Nội dung hai người phụ nữ bên trong nói chuyện cậu bé không nghe được bao nhiêu.
Nhưng một câu “Chuốc say Triệu An, từ trong cơ thể anh ta lấy ra t*ng trùng” thì cậu bé đã nghe rõ rất rành mạch.
Tỉnh trùng của Triệu An?
Hai người họ muốn tỉnh trùng của Triệu An để làm gì?
Rất nhiều suy nghĩ lóe lên trong đầu rồi biến mắt.
Nhiều suy nghĩ đã từng tưởng tượng lại bị cậu bé bóp chết khả năng thành hình lần nữa, không ngừng nhắc cậu bé thức tỉnh.
Có một số việc là thật, dù cho cậu bé có trốn tránh thì cũng không có tác dụng gì.!Dì nhỏ dẫn cậu tới Hải Thành vốn đã rất khả nghi rồi.
Cô ấy và Triệu An dây dưa bên nhau đã rất khả nghỉ rồi.
Những dấu hiệu này cho thấy, cậu không phải là cháu của dì nhỏ, mà là…
Nghĩ đến một loại khả năng, cậu nhóc lảo đảo lui về phía sau mấy bước.
Hai người cũng bắt đầu mưu tính lấy t*ng trùng của Triệu An rồi, chẳng lẽ còn không đủ chứng minh suy đoán trong lòng cậu bé sao?
Lấy tinh thụ thai, thụ thai làm cái gì? Dùng đứa con mới sinh còn cuống rốn máu điều trị bệnh bạch cầu.
Cậu bé, là con trai của dì nhỏ và Triệu An.
Khu trị bệnh.
Bên trong sân cỏ Một tiếng “đùng” vang lên.
Cô nhóc thở phì phò đóng laptop lại.
Hai anh ruột liếc nhau một cái, hỏi nhau: “Em/anh đắc tội em ấy à?”
Sau đó, hai người đồng thời lắc đầu, tỏ vẻ mình không có.
Lục Minh sắp tới trước mặt em gái ruột, cười híp mắt hỏi: “Tổ tông nhỏ, ai trêu em hả?”
Cô nhóc quăng laptop vào trong lòng cậu, hung dữ nói: “Sao không tự anh xem đi.”
Được!
Tổ tông!
Đúng là tổ tông!
Ngay cả Lục Chó Điên cũng nâng niu trong tay cưng chiều như cục vàng, cậu không chọc.
“Có Tiểu Nhàn? Đây là ai mà dám cùng tổ tông nhỏ nhà họ Lục ta tranh giành giải Oscar ngôi sao nhí, không muốn sống nữa sao?”
Cô nhóc nhếch miệng, giọng nói buồn bực nói: “Người ta là trưởng nữ của nhà họ Cố tại Lâm An, gần đây cậy nhờ một ông bác có tiếng rất mạnh, vừa rồi người đại diện của em gửi tin nhắn nói Có Tiểu Nhàn bảo bắc mình móc nối máy giám đốc cấp cao bên Oscar.
Nếu như em không đi cửa sau, thì năm nay giải thưởng ngôi sao nhí không phải của nó thì còn là của ai chứ?”
“Kiêu ngạo vậy à?” Lục Minh híp mắt nói: “Anh đi tìm Lục Chó Điên.”
“Tìm cái gi?” Dương Tùy Ý níu cậu lại, hừ lạnh nói: “Nếu muốn dạy dỗ một người tới mức điên tiết thì trước tiên phải cho đối phương leo lên mây trước, sau đó ngã thật đau.
Không phải nó bảo bắc nó đi móc nối quan hệ với mấy giám đốc cấp cao bên Oscar sao, lại còn tự nhận là giải ngôi sao nhí năm nay không phải nó thì ai có thể hơn được.
Không sao hết, cứ để nó vui vẻ vài hôm đi, đợi đến ngày long trọng ấy không trúng tuyển thì nó có thể từ từ nhấp nhám mùi vị từ trên mây ngã xuống bùn.”
Sau khi Lục Minh nghe xong, cậu dựng ngay một ngón tay cái: “Không hỗ là cùng loại người với Lục Chó Điên, đủ thâm độc, đủ tuyệt tình.”
Cô nhóc ngồi giữa hai anh ruột, trong lòng vui thích.
Rất nhiều người cưng chiều cô bé, cảm giác được người khác nâng trong lòng bàn tay thật là thoải mái.
Típ típ Lúc này, một tiếng chuông vang lên, là điện thoại của Dương Tùy Ý.
“Alo, Tiểu Tân, tìm tôi có chuyện gì?”
Cậu nhóc mở loa ngoài, giọng nói hơi có vẻ suy yếu của Tiểu Tân từ trong loa truyền ra: “Dương Tùy Ý, giúp tôi một chuyện.
Khu trị bệnh chắc chắn sẽ có mẫu máu của Triệu An, dù cho không có mẫu máu thì có lẽ cũng sẽ có số liệu gien của chú ấy, cậu nghĩ cách lấy cho tôi với, tôi cần dùng gấp.”
Dương Tùy Ý đảo tròn mắt, nhíu mày hỏi: “Cậu muốn máy thứ này làm cái gì?”
“Bớt nói nhảm đi, giúp tôi lấy là được.”
“Cậu không…”
Không đợi cậu nhóc nói xong, đối phương đã trực tiếp cúp điện thoại rồi.
Lục Chó Điên nhóc gọi lại thì là tiếng nhắc nhở máy bận.
Cái quần què gì vậy?
Chắc không phải thằng nhóc ấy lóc máu đến hư não rồi chứ Lục Minh chọt cánh tay ông Giang, thử nói: “Chó chết, anh có cảm thấy Triệu An và Tiểu Tân trông rất giống nhau không?”
Khu nhà tổ tiên của nhà họ Lâm.
Trong phòng y tế.
Hải Vy nằm ở trong lòng Lâm Thanh khóc thút thít không ngừng, cả người đều đang lạnh run.
“Khuynh… Khuynh… Dương Dương… không sao chứ?”
Sáng Sớm, cậu Dương nhàn rỗi đến đau trứng, leo cây đào tỗổ chim, kết quả còn chưa kiếm được trứng thì đã bị rắn độc trong tổ chim cắn một cái.
Thằng nhóc bị hoảng sợ, té xuống từ trên cây, cái ót đập xuống tảng đá, bị chảy máu đầu.
All Lâm Thanh híp mắt mắt thấy phòng cấp cứu đóng chặt cửa, trấn an nói: “Không có chuyện gì đâu, không phải Triệu An đã vào rồi sao.
Tay nghề chữa bệnh của anh ta giỏi, sẽ không để cho Dương Dương có bất kỳ thiệt hại gì đâu.”
Hải Vy vùi vào trong lòng ngực của anh ta, cắn chặt môi.
Cô đoán ra rồi, mùi nước hoa nhàn nhạt trên người người đàn ông này là nước hoa phụ nữ.
Lâm Vũ Loan thoả mãn: “Xem ra nhốt cô vài ngày đã giúp cô hoàn toàn thông suốt rồi.
Đàn ông mà, có thể dùng rất nhiều biện pháp để có được.
Phương thức giết địch một ngàn tự tổn tám trăm quá mức ngu xuẩn, về sau đừng có dùng chiêu này nữa.”
“Ừ”
Trong phòng thí nghiệm.
Trong phòng làm việc.
Lê Vãn Trinh bưng hai ly rượu đỏ đi đến trước mặt Triệu An, đưa cho anh ta một ly rơi đã bỏ thuốc mê.
“Tôi đây chẳng có gì chiêu đãi anh.
Chỉ có rượu, có được không?”.