Triệu An không đáp, chỉ híp mắt nhìn ly rượu trước mặt.
Chất lỏng màu đỏ của sậm phản chiếu con ngươi đen kịt của anh ta, bóng mờ nhàn nhạt lung lay.
Anh ta đã sinh ra ám ảnh tâm lý đối với những thứ do cô ấy rót cho anh ta.
Lê Vãn Trinh nhíu mày, cười khẩy nói: “Lo lắng tôi lại cho anh uống xuân dược lần nữa sao? Đưa đây, tôi uống thử.”
Nói xong, cô ấy thu tay, vừa chuẩn bị ngửa đầu nhấp một ngụm rượu đỏ thì lại bị Triệu An cản lại.
Anh túm lấy ly rượu từ trong tay cô ấy, ngửa đầu uống cạn, sau đó kéo kéo cà vạt, có hơi hậm hực nói: “Lê Vãn Trinh, cô thật sự muốn tôi lấy Phó Tuyền sao? Thật ra chúng ta có thể mang thai thêm một đứa để cứu Tiểu Tân mà.
Tuy mạo hiểm hơn chút nhưng tôi có thể một lòng ở gần hai người, không phải bị hôn nhân làm cho mệt mỏi.”
Lê Vãn Trinh nhếch miệng cười một cái: “Tôi đây xin tình nguyện lựa chọn rủi ro thấp nhất, tôi có thể không có đàn ông, nhưng không thể mắt đi con trai.
Triệu An, anh hi sinh bản thân giúp con một mạng đi.”
Triệu An nghe thế liền nghẹn, trong cổ họng như bị bông chặn, nghẹn tới khó chịu.
Anh ta không muốn lấy Phó Tuyền.
Từ đầu đến cuối anh ta không có yêu người phụ nữ kia.
Trước kia sở dĩ thỏa hiệp là không có gì để lo lắng, nhưng hôm nay anh ta có người phụ nữ anh ta yêu và có con, càng phản cảm việc lấy Phó Tuyền rồi.
BiOIs Khi anh ta ngước mắt lên lần nữa thì nhận ra trong phòng đã không còn bóng người, chỉ còn lại mình anh.
Nhìn không gian trống trải, yên tĩnh trong phòng, mặt anh ta hiện lên vẻ đắng chát.
Chốc lát sau, anh ta dựa vào ghế sofa ngủ.
Lúc Lê Vãn Trinh trở về, trong tay bưng một cái khay, bên trong có các loại dụng cụ.
Lấy t*ng trùng của đàn ông đối với cô ấy chỉ là việc đơn giản.
Tuy việc này có hơi xấu hổ, nhưng suy nghĩ vì hai bên nên cô không thể không làm.!Cùng lúc đó, chung cư Thịnh Cảnh.
Tiểu Tân từ chỗ Dương Tùy Ý lấy chìa khóa căn hộ, gạt tất cả mọi người trong phòng ngủ đề đi làm xét nghiệm ADN.
Cửa phòng đẩy ra, Dương Tùy Ý đi ra ngoài.
Cậu bé tự tay vỗ bả vai của Tiểu Tân, thở dài: “Tìm được bố mẹ ruột của mình không hẳn là một chuyện tốt.
Từ từ thôi, rồi sẽ tìm đường lối thoát thôi.
Theo như tôi thấy, cậu phải ra nước ngoài trị bệnh, trị hết bệnh rồi mới có thể trở về xử lý người nhà họ Phó, cướp bồ ruột của mình về.”
Tiểu Tân nhéch môi, dùng giọng nói khàn đặc nói: “Trước khi có kết quả xét nghiệm, tôi vẫn có khả năng không phải con của Triệu An.”
Lễ trao giải Oscar điện ảnh dự kiến được tổ chức hai ngày sau, chọn quảng trường thế kỷ Hải Thành làm nơi tổ chức.
Dương Tâm phải chuẩn bị biên soạn lập trình để tham gia thi đấu, nên không còn tâm tư tham gia loại tiệc tối nhàm chán này, cho nên khi cô nhận được thư mời tiệc Oscar nhìn cũng chưa từng nhìn trực tiếp xé bỏ, Trụ sở chính của Lục thị.
Phòng tổng giám đốc Đoàn Ninh đầy cửa vào, nói với Lục Gia Bách: “Tổng giám đốc Lục, anh phải đi dạy lại người phụ nữ của anh đi.
Thư mời nóng bỏng tay đưa đến văn phòng cô ấy, cô ấy nhìn cũng không nhìn trực tiếp xé bỏ.”
Lục Chó Điên nhướng mày lên, cười nói: “Xé cũng tốt, người phụ nữ của tôi muốn đi dự tiệc thì sẽ trực tiếp đi vào, còn cần thư mời sao?”
Tạm biệt!
Đoàn Ninh xoay người rời đi, nhưng bước chân vừa bước ra lại thu trở về: “Đúng rồi, bên Oscar đã rất nhiệt tình vì ngài mà chuẩn bị một cô bạn nhảy, là Cô Ruth người liên tục ba lần vinh quang lấy được giải ảnh hậu Oscar.
Nếu như chị dâu đã không muốn đi, vậy hãy để cho Cô Ruth làm bạn nhảy của anh đi.”
Tổng giám đốc Lục bá đạo lạnh lùng liếc nhìn anh, nhàn nhạt nói: “Dương Tâm không đi tôi cũng không đi, giúp tôi từ chối đi.”
Đoàn Ninh mở to hai mắt, không dám tin nhìn anh: “Buổi lễ long trọng này chính là anh đã chuyển qua Hải Thành đề tổ chức đấy, bên Oscar còn cố ý lấy cấp bậc khách quý quan trọng mời anh dự lễ.
Anh không muốn đi, chẳng phải là đang đánh bôm bốp vào mặt của bọn họ sao?”
“Vậy thì sao? Có thể bị tôi làm xấu mặt cũng chính là vinh hạnh của bọn họ.”
Bên ngoài phòng Tổng giám đốc.
Dương Tâm ôm Laptop vội vàng đi ra văn phòng.
Đúng ngay lúc này, cô công phá được một tổ hợp mã đã mấy ngày rồi không có tiến triển gì, đang định đi qua bộ phận kỹ dùng thiết bị chuyên nghiệp thử lại lần nữa.
Mới vừa đi tới chỗ quẹo vào thì đụng mặt một người, hai người đồng thời lui về phía sau mấy bước.
Cô là người học võ nên rất nhanh đã ổn định rồi.
Nhưng đối phương có hơi thảm, bị lực cực lớn của cô đụng phải lảo đảo lùi về sau mấy bước, giày cao gót còn lệch một cái, ngã xuống sàn nhà cẩm thạch.
“Thật lòng xin lỗi.” Cô vội vàng đưa ra một tay kéo đối phương dậy.
Chờ sau khi đối phương đứng dậy thì cô ta liền chuẩn bị trở tay tát cô một cái.
Mắt chị Dương trầm xuống, xin lỗi cũng đã xin lỗi rồi, người cũng đỡ dậy, sao còn phải hẹp hòi không bỏ qua chứ, đáng đời bị té.
Cô nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp buông lỏng tay đang dịu cô ta ra.
Không có sự giúp đỡ dìu thể trọng cơ thể của cô ta, nên hai chân của đối phương lảo đảo một cái, lần nữa bị té thê thảm lên trên mặt đất.
“Cô..”
Dương Tâm ôm laptop, từ trên cao nhìn xuống người đẹp tóc vàng này.
Ruth…
Siêu sao quốc tế liên tục ba năm lấy được giải Oscar nữ diễn viên xuất sắc nhát.
Sao người phụ nữ này lại ở đây?
Đúng rồi, Tổng giám đốc Lục bá đạo đang ở đây thì hiển nhiên phụ nữ khắp thiên hạ phải trông mong dán lên người anh chứ.
“Người da vang ngu ngốc, có biết tôi là ai không hả? Dám xông tới trêu chọc tôi, cô chết chắc rồi.”
Loại da vàng ngu ngốc?
Dương Tâm híp mắt nhìn cô ta, cười gằn nói: “Có gan thì cô nhắc lại xưng hô vừa rồi thêm một lần nữa xem.
Người đẹp tóc vàng phẫn nộ trợn mắt nhìn cô: “Nói lại thì nói lại, loại da vàng ngu ngốc, loại da vàng ngu ngốc, có bản lĩnh thì cô đánh…”
Bốp bóp!
Không cần quan tâm cô ta là diễn viên xuất sắc Oscar gì, được vô số đại ca kinh doanh quốc tế theo đuổi ra sao.
Chọc vào bà thì nhớ phải chạy nhanh.
Truyện Mạt Thế
Một tiếng “bịch” vang dội, đầy dứt khoát và đủ lực.
Người đại diện và vệ sĩ sau lưng Ruth cuối cùng cũng kịp phản ứng.
Bước tới kiểm tra Ruth bị đá ngã có sao không, sau đó xông lên muốn bắt Dương Tâm.
Dương Tâm vừa mới chuẩn bị vươn tay đón chào thì trước mắt đột nhiên hiện lên một bóng đen.
Chỉ nghe vài tiếng “bịch bịch”, máy vệ sĩ đều bị A Khôn đánh ngã rồi.
Lục Gia Bách dạo bước đi qua, hai mắt đánh giá Dương Tâm từ trên xuống dưới, nhíu mày hỏi: “Không phải em đang trong phòng làm việc nghịch với máy mã code sao, ai bảo em chạy đến gây tai họa cho người ta thế?”
Dương Tâm liếc mắt: “Anh vẫn nên mau chóng sai người chở cô ta đến bệnh viện đi.
Một đạp vừa nãy lực quá mạnh, sợ là xảy ra vấn đề gì rồi.”.