Có Ngọc Hiểu mỉm cười bí ẩn: “Chị nghe nói rằng các thí sinh ở khu vực Hoa Hạ chỉ định do anh cả Phó Đức Chính của Phó Linh Ngọc phụ trách.
Cậu chủ Phó phải biết mã nguồn do Dương Tâm lập trình là gì.
Chúng ta chỉ cần xúi giục anh trai Phó Linh Ngọc đánh cắp mã nguồn sắp xếp của Dương Tâm từ máy tính của cô ta và bán nó cho các thí sinh khác, sau đó để thí sinh đó nộp trước.
Khi Dương Tâm được nộp bài, chúng ta có thể buộc tội cô ta ăn cắp của người khác, gian lận cuộc thi.” “Đây đúng là một cách tuyệt vời.”
Thẩm Thanh Vi nhìn Cố Ngọc Hiểu tán thành, và nói đùa: “Với bụng dạ khó lường như này của chị, sau này còn lo không hành được anh của em chết lên chết xuống hay sao?”
Cố Ngọc Hiểu cong đôi môi đỏ mọng của mình.
Nhìn toàn bộ giới danh gia này, có bao nhiêu người muốn trèo lên giường của Thẩm Thành?
Nếu cô ta không có lòng tâm cơ, làm sao cô ta có thể trở thành mợ cả của nhà họ Thẩm trong tương lai chứ?
Chỉ là con gái thứ hai của nhà Hải Nhân thôi, đầu óc, tính tình đơn giản, cũng xứng giành đàn ông với cô ta à?!Nực cười!
Quán cà phê ở trụ sở chính của Lục thị.
Chỗ ngồi gần cửa sổ.
Dương Tâm lười biếng dựa vào sô pha, nhướng mày nhìn Diệp Nhiễm ở đối diện, cười nói: “Mời tôi đi uống cà phê, kết quả cô lại chạy tới quán cà phê của Lục thị thế này, cái này cuối cùng vẫn tính lên đầu tôi mà, đúng là không đủ thành ý.”
Diệp Nhiễm sửng sốt.
Cô Dương này đúng là không rõ ràng khi làm tổn thương người khác.
“Chị Dương Tâm, cảm ơn chị tối hôm đó.
Nếu không có chị, có lẽ bây giờ em mới là người bị hủy hoại.
Em thực sự không thể tưởng tượng được mình sẽ phải đối mặt với tình huống nào nếu âm mưu của Ruth thành công.”
Vẻ mặt Dương Tâm hiện lên một tia ranh mãnh,cô đột nhiên nghiêng người trước mặt cô ấy, nhướng mày nói: “Tôi khá là quan tâm chuyện sau đó, nếu như cô thật sự có ý cảm kích tôi, thì nói cho tôi biết xem sau đó đã xảy ra những chuyện gì.”
Diệp Nhiễm hơi giật mình.
Sau khi hiểu được ý của cô là gì, không thể nhịn được mà phì cười.
Các nhân vật lớn hóa ra cũng thích buôn chuyện à?
“Không có chuyện gì nữa, anh ấy đưa em đến bệnh viện của Triệu An, Triệu An đã giúp em giải thuốc me.
“Thật không thú vị gì cả.” Dương Tâm cong môi ngâm nga: “Cơ hội tốt như vậy mà còn không biết nắm chắc, đáng đời theo đuổi không thành vợ.”
Diệp Nhiễm chậm rãi cúi đầu, che đi phần âm u trong ánh mắt, chuyển chủ đề: “Chị Dương Tâm, chị đã vì em mà xúc phạm Ruth rồi.
Người phụ nữ đó sẽ không bỏ qua đâu.
Em xin lỗi, em đã gây phiền phức cho chị.”
Dương Tâm xua tay phản bác: “Không sao đâu.
Kẻ thù của tôi ở khắp nơi.
Nhiều hơn một người là cô ta cũng không quan trọng.
Bọn họ chẳng qua là dùng phương thức ghê tởm nào đó để gây rồi với tôi, cũng không thể làm tổn thương tôi được.”
“Tâm tính của chị thật tốt.” Diệp Nhiễm nhìn cô có chút ghen tị: “Không có mấy người sống thoải mái lạc quan được như chị đâu.
Được làm bạn với chị là vinh hạnh của em.”
“Chà, tôi cũng nghĩ rằng cô cũng thật vinh dự khi làm bạn với tôi…”
Dương Tâm vừa chuẩn bị tự khoe mình vài câu thì đúng lúc này, điện thoại di động để trên mặt bàn vang lên, là tin nhắn do hệ thống gửi tới.
Ngay khi nhấp vào đó xem, cô cau mày ngay lập tức.
“Tôi là người duy nhất tò mò không biết cô Lâm này là ai nhỉ?”
Dương Tâm nhíu mày, thân thế thật sự của Dương Thiếu sớm không sớm, muộn không muộn mà bị bại lộ, cứ phải đúng lúc này bị lộ, rất khó mà không khiến cô nghỉ ngờ cho được.
Nếu tất cả mọi người biết Lâm Thanh đã có vợ và con, họ nhất định sẽ chúc phúc cho họ.
Nhưng một khi sự vướng mắc giữa Trần Uyên và Lâm Thanh được phơi bày?
Tất cả những lời lăng mạ và buộc tội sẽ dồn đến Uyên Uyên.
Vì cô ấy là…người thứ ba..