“Cái gì?” Hải Vy vốn là muốn lảng tránh ánh mắt của anh ta, nhưng sau khi nghe xong lời anh ta vừa nói, lại bỗng nhiên ngước mắt lên đối mặt với mắt của anh ta: “Anh, anh làm sao có thể như vậy chứ? Em là vợ của anh mà, anh, anh làm sao có thể đẩy em cho người đàn ông đó?” Lâm Thanh khẽ gật đầu, lạnh lùng nói: “Bây giờ bên ngoài đang truyền ra chuyện của anh và Trần uyên, em và bé Dương không thể ở cạnh bên anh, nếu không thì sẽ đem lại phiền phức cho hai mẹ con em.
”
“Không.
” Hải Vy ngắn lệ chạy tới ôm lấy anh ta, khóc ròng nói: “Em chỉ muốn dựa vào anh, ngoài anh ra thì ai em cũng sẽ không tin tưởng.
”
“Ôi.
” Lâm Thanh trầm thấp thở dài: “Em và bé Dương vốn là có thể từ từ ở bên cạnh anh, nhưng em để cho cả bên ngoài đều biết là anh bao nuôi Trần Uyên, hai người nếu như vẫn ở cạnh anh thì sẽ không có bất kỳ cảm giác an toàn nào rồi.
”
Hải Vy thân thể run rầy mạnh mẽ lên, mặt đầy kinh ngạc nhìn anh ta: “Anh, anh đã biết là em làm rồi?”
Nói xong, cô ta liền vội vàng lắc đầu: “Không, không hoàn toàn là em, em thừa nhận trước đây để lộ ra tin tước Trần Uyên được bao nuôi là ý của em, nhưng trước mắt tin tức mới này của anh không phải là em làm, em cũng là bị Ruth hãm hại.
”!Lâm Thanh trên mặt vô cùng bình tĩnh, không có chút nào muốn trách tội cô ta.
“Anh hôm nay trở về không phải để hỏi tội, em không cần căng thẳng như vậy, những chuyện này lộ ra thì cứ để lộ ra đi, không sao, anh đã quyết định để người đàn ông đó đón hai mẹ con em rời khỏi thành phố Hải Thành rồi.
”
Nói xong, anh ta đẩy tay của cô ta ra, quay người hướng về hành lang đi.
Hải Vy muốn đuổi theo.
Nhưng mà chuyện này vốn là do cô ta làm ra, chỉ có thể nói là tự làm tự chịu thôi.
Cho nên cô ta cũng không còn mặt mũi nào mà đuổi theo.
Nhìn thấy bóng lưng anh ta rơi đi càng ngày càng xa, chân tay cô ta mềm nhũn ra, trực tiếp co quắp ngồi ở mặt đá cuội.
Đây là nâng tảng đá lên tự ném vào chân của mình sao?
Lâm Thanh vốn không có ý định vứt bỏ mẹ con bọn họ, là cô ta hồ đồ, đem chuyện Trần Uyên được anh ta bao nuôi truyền ra ngoài, cuối cùng buộc người đàn ông này đưa mẹ con cô ta rời khỏi thành phố Hải Hà.
Cô ta sai rồi!
Cô ta thật sự thật sự sai rồi!
Ngày hôm sau.
Gia tộc Lục Thị tổ chức buổi họp báo.
Lục Thanh Thanh đại diện gia tộc tham gia dự họp.
“Cô ba, Dương Nhã bây giờ đã là một thành viên của nhà họ Lục, xin hỏi các người liệu sẽ xử lý công bằng, đưa cô ta vào tù đề trừng phạt không?”
Lục Thanh Thanh đứng ở trên bục phát ngôn, nhíu mày nói: “Liên quan đến mẹ ruột của cháu tôi, tôi tạm thời còn chưa rõ, cho tới Dương Nhã dùng thủ đoạn gì hại cháu tôi, đợi lát sẽ tôi sẽ công bố trên màn ảnh lớn.
Nói đến đây, cô ta cười lạnh lùng, cắn răng nói: “Dương Nhã không phải là thành viên của nhà họ Lục tôi, cô ta và anh cả tôi không có đăng ký kết hôn cho nên các người muốn cười, vậy thì đi cười người chồng chân chính của cô ta đi, đừng dội nước bẩn hướng về Lục Thị.
”
Cái gì?
Không đăng ký kết hôn?
Sao có thể có chuyện đó?.