Cô ấy quả thực không phải đối thủ.
Nhưng cô ấy sẽ không khuất phục.
Cho dù hôm nay phải đỗ máu tại đây, cô ấy cũng sẽ không giao Lạc Hà cho anh ta.
“Xem ra hôm nay anh thật sự là muốn khai chiến, e là tôi khó lòng mà chạy trốn rồi.
Nếu đã như vậy, tôi vẫn vậy, vẫn sẽ không phản bội bạn bè.
”
Nói xong, cô ấy cầm súng lục trong tay chỉ vào Nam Kiên: “Anh bắn phát súng đầu tiên này hay là tôi…”
Cô chưa nói hết lời, bởi vì đằng xa có tiếng phanh gấp.
!Sau đó, một chiếc xe địa hình lao tới giữa hai người.
Cửa tài xế mở ra, một bóng người quen thuộc từ bên trong bước ra.
Đó là Lục Gia Bách.
Dương Tâm bắt giác nhíu mày.
Chẳng phải cô đã cảnh báo người đàn ông này đừng đến Seattle, sao anh lại sốt sắng đến đây thế này?
“Ai bảo anh tới?”
Lục Gia Bách phớt lờ cô, đi tới gần cô, đưa tay ra chộp lấy khẩu súng lục trong tay cô, sau đó bóp bóp hai má của cô.
“Đau…” Dương Tâm trừng mắt nhìn anh, giọng điệu tức giận và gượng gạo.
Ngay sau đó, cô dùng trán đập vào ngực anh.
Đồ chó này.
Gì mà gắt thế?
Không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả?
“Đau…”
“Đáng đời.
” Lục Gia Bách trừng mắt nhìn cô, ghé vào lỗ tai cô nghiền răng nghiền lợi nói: “Về nhà sẽ chỉnh đốn lại em, cái đồ bảy ngày không xuống giường được ạ.
”
Đồ chó!
Có thể nào đừng mở mồm ra là khoác lác được không?
Anh ta đang tự hỏi tại sao hồi đó lại trở thành anh em với những thứ như thế này?
Vừa định nói vài câu, Lục Gia Bách liền liếc mắt nhìn anh ta.
Họ đều là anh em vào sinh ra tử, đương nhiên biết anh có ý gì.
Dù không muốn nhưng anh vẫn chào hỏi những người dưới quyền và chịu thua.
Dương Tâm nữ cứng rắn, mạnh bạo, hung tợn, nếu như tiếp tục, thật sự là không có tác dụng gì.
Cũng có thể cử người theo dõi cô để xem cô đưa Lạc Hà đi đâu.
.