Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng


Nụ cười của bà Lục cứng đờ.
Dương Tâm vội vàng kéo con trai ra phía sau, nhướng mày nhìn bà Lục: “Đứa bé này hơi ngang bướng, mẹ đừng chấp nhặt với nó.” Nói xong, cô từ túi xách móc ra một cái hộp gắm đưa ra trước mặt bà Lục: “Nghe nói mẹ vẫn luôn tìm kiếm kinh phật gốc của đại sư Không Linh của chùa Linh Än, đúng lúc con may mắn có được một quyển, đúng là như được gãi đúng chỗ ngứa, đúng theo tâm nguyện của mẹ.”
Sau khi bà Lục nghe xong, sự căng thẳng trên mặt cũng lộ ra một chút vui mừng: “Đây, đây đúng thật là kinh phật gốc của đại sư Không Linh của chùa Linh Ân?”
Nói xong, bà ấy hình như lại nhận thấy bản thân mình phản ứng quá mức kịch liệt, vội vàng dừng lại.
Thật đúng là một phu nhân với tính cách kỳ quái.

Dương Tâm bắt đắc dĩ thở dài.
Cô biết phu nhân này sở dĩ quyết định nhận cô, là không muốn khiến cho Lục Gia Bách cưới con gái của Lâm Vũ Loan là Thẩm Thanh Vi.
Nhưng nếu để bà ấy biết cô mới là con gái nhà họ Thẩm, không biết bà ấy sẽ suy nghĩ như thế nào?
Có lẽ sẽ tức điên lên mắt.
Haiz!
Vận mệnh có đôi khi thật sự là một điều kì lạ, luôn thích trêu con người.
“Minh Minh, con đem cuốn kinh Phật này vào trong phòng của bà nội đi.”
Nếu phu nhân này yêu cầu một con đường để xuống, vậy cô sẽ cho bà một lồi đi, cô không muốn khiến cho Lục Gia Bách kẹp ở trong tình thế khó xử.
Cậu nhóc cầm lấy hộp gắm trong tay mẹ, tung ta tung tăng chạy đi lên lầu.
Sắc mặt âm u của bà Lục có chuyển biến, tuy rằng trong mắt bà thầy Dương Tâm vẫn là có chút hơi kỳ lạ, nhưng so trước kia đã khá hơn rất nhiều.
Lục Gia Bách rũ mắt nhìn cô một cái, trong ánh mắt của bà chọt lóe một chút cảm động rồi biến mắt.
Người phụ nữ này ấy mà, gạt đi tính tình của bản thân mình, tất cả đều là vỉ anh.

Vì không để anh lâm vào cảnh hai người không hòa hợp với nhau.
Lúc này, ông Lục từ bên ngoài đi vào, thấy mấy người đứng ở cầu thang, nhịn không được mở miệng nói: “Đều đứng ở chỗ đó làm cái gỉ? Mau chóng dẫn chúng nó đến ngồi ở sô pha đi.”
Chồng xuắt hiện đúng lúc, xem như đã hoàn toàn cho bà Lục có đường để đi xuống.
Bà ấy chầm chậm nói: “Về sau đều đã là người một nhà, cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu cũng thấy, không cần phải câu nệ như vậy, coi dinh thự nhà họ Lục như nhà mình là được.”
Dương Tâm nhướng mày.
Sau khi hiểu được ý tứ trong lời nói của anh ta, trên khuôn mặt già nua thoáng hiện một vẻ nghiêm trọng: “Không cần thiết phải có người thừa kế, nhưng có một người phụ nữ ở cùng với cháu.

Có người cùng trải qua buồn vui với cháu cung là tốt rồi, không thì cuộc đời dài đằng đãng này cháu biết đi như thế nào chứ?
Thằng Tuấn này, có những người đã được định sẵn chỉ là người qua đường trong cuộc đời mình, đừng cố chấp quá làm gì.”
Trần Tuần cười khổ, húng hắng giọng nói: “Nhưng cháu đã chìm quá sâu rồi.

Ông nội cũng đã từng yêu bà nội sâu sắc, cũng từng vì bà nội mà coi thường mạng sống của bản thân mình.

Ông nên hiểu chữ “tình” này có bao nhiêu dày vò con người.”
Nói đến đây, anh ta đột nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt ông cụ, khuy gối, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
“Ông nội, e rằng cháu phải làm đứa cháu trai bất hiều đầu tiên của nhà họ Trần rồi.”
Đầu óc của ông cụ vẫn còn đủ thông suốt lắm, làm sao có thể không hiểu được ý tứ của anh ta đang nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui