Dương Tâm giật mình, nhanh chóng vươn cánh tay của mình, đè anh ta lại.
“Đừng nhúc nhích, tim cậu đang bị tổn thương.
Tôi vừa khâu một đường trên đó, cử động cơ thể càng không được, huống chỉ là ngồi dậy.”
“Khát…” Phó Đức Chính khàn khàn thốt ra một chữ.
Dương Tâm vội vàng với lấy nước muối bên cạnh, dùng thìa múc, đưa lên miệng anh ta: “Há mồm.”
Phó Đức Chính có lẽ không quen với điều đó, và một nét xấu hỗ hiện rõ trên khuôn mặt anh ta.
Làm sao để cho cô thấy mặt xấu hỗ như vậy được?
Dương Tâm dường như nhìn ra được ý nghĩ của anh ta, không khỏi trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Nếu cậu không uống, tôi sẽ tự đâm vào tim mình, coi như xứng đáng với sự ưu ái này của cậu.”
Người phụ nữ đã chết tiệt này…
Phó Đức Chính chậm rãi mở miệng.
Sau khi uống vài ngụm liên tiếp, anh ta lắc đầu cho biết rằng đã đủ.
Dương Tâm đặt ly nước trong tay xuống, thở dài nói: “Phó Đức Chính, vì một người phụ nữ mà đi đánh cược sinh mạng mình dù biết rằng sẽ không được đền đáp lại, có đáng không?”
“Khu khụ!”
Phó Đức Chính ho nhẹ một tiếng, yếu ớt nói: “Không đáng hay không đáng, chỉ có nguyện ý hay không nguyện ý, chuyện đã xong rồi, tính toán thêm thì có ích gì.”
Dương Tâm trong mắt hiện lên một tia phức tạp, do dự một chút, cô nghiến răng nghiền lợi nói: “Phó Đức Chính, đừng lãng phí thời gian của tôi.
Tôi sẽ không chấp nhận cậu đâu.
Kiếp này gặp được Lục Gia Bách, tôi không có ý định yêu thêm người đàn ông nào khác nữa.
Được rồi, tôi biết mình hơi tàn nhẫn nhưng đó là sự thật, thà đau một lần còn hơn đau nhiều lần, tôi mong cậu có thể gặp được người con gái thực sự thuộc về mình trong tương lai.”
Phó Đức Chính chậm rãi nâng cánh tay lên, vẫy vẫy tay với cô, nói: “Cô không cần phải nhắc nhở tôi như thế này, trong lòng tôi hiểu rõ.
Cô yên tâm, tôi sẽ không phá vỡ tình cảm của cô với anh ấy.
Về chuyện này, coi như là tôi cố gắng hết sức vì chuyện tình cảm của mình, chắc chắn không có lần sau đâu.”
Có thực sự không có lần sau?
Một khi đã yêu, người ta dễ dàng đánh mắt chính mình và thỏa hiệp vì người khác vô thời hạn.
Phó Linh Ngọc hai mắt mờ mịt, vẻ mặt bị thương nhìn người bố, nghẹn ngào nói: “Quyền lực thật sự quan trọng như vậy sao? Còn quan trọng hơn tính mạng của chính mình con gái? Con…”
Thấy mặt chồng ngày càng khó coi, bà Phó vội vàng đưa tay nắm lấy cánh tay con gái và lắc đầu với cô ta.
“Linh Ngọc, chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của bố con là được.
Nếu bác sĩ nói rằng cơ thể của con có thể hiến tủy, thì chúng ta sẽ cho qua và đồng ý lần này.”
“Mẹ, mẹ, con…”
Phó Linh Ngọc nhìn bố mẹ bảo vệ quyền lực và con trai của mình, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu, cô ta đây bà Phó ra, xoay người lao ra khỏi phòng.
Bà Phó nhìn cô ta rời đi, không khỏi thở dài: “Lần này tôi sợ trái tim của con gái mình sẽ hoàn toàn bị tổn thương.
Tôi không thể làm gì được.
Tôi không thể trơ mắt nhìn Linh Ngọc chờ chết được…”.