Dương Tâm nhìn Đoàn Ninh thở dài: “Uyên Uyên mang thai rồi, là dòng máu của Lâm Thanh.
Cô ấy không muốn trì hoãn cậu, cho nên mới chủ động rời đi.” “Cô ấy đi đâu vậy?” Đoàn Ninh lo lắng hỏi: “Nếu cô ấy đang mang thai thì cần được chăm sóc nhiều hơn, xin chị hãy cho tôi biết cô ấy đã đi đâu, tôi sẽ đi cùng cô ấy.”
Dương Tâm nhìn ra được thành ý của anh ấy.
Chính vì biết rõ điều đó, cô không cho phép anh tiếp tục đeo bám Trần Uyên và lãng phí tuổi thanh xuân của mình.
Đối với cô, Trần Uyên và Đoàn Ninh đều quan trọng, một người là chị em mình và người còn lại là anh em với người đàn ông của cô.
“Đoàn Ninh, anh nghe rõ mà.
Uyên Uyên đang mang thai đứa con của Lâm Thanh.
Hai người không thể đến với nhau nữa.
Nghe tôi đi, buông tay đi, sau này anh sẽ gặp được người con gái thực sự thuộc về anh.”
Đoàn Ninh mím chặt môi, anh muốn hỏi, nhưng anh biết với tính cách của Dương Tâm, cô nhất định sẽ không nói cho anh.
Cảm thấy bát lực, chỉ có thể quay đầu nhìn Lục Gia Bách: “Ông chủ, anh giúp tôi đi.”
Lục Gia Bách lạnh lùng liếc anh một cái, trầm giọng nói: “Phụ nữ mang thai kiêng ky nhất chính là suy nghĩ điên cuồng.
Nếu đi theo Trần Uyên thì chỉ khiến cô ấy phiền phức, ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ấy.
Nếu ở bên cạnh cô ấy, cậu sẽ chỉ gây thêm áp lực mà thôi.”
Lời nói đó đã dập tắt ngọn lửa trong lòng của Đoàn Ninh.
Không hỗ là anh em, Lục Gia Bách một phát nói trúng tim đen luôn.
“Được rồi, về nghỉ ngơi vài ngày đi.
Đừng có gây thêm phiền phức cho người ta.
Cậu không phải là quá cần Trần Uyên đến mức đó, là vì ánh mắt cậu nhìn cô ấy không chứa đứng tình cảm hay cảm giác thèm muốn chỉnh phục nào cả.
Lý do cậu không chịu buông cô ấy là vì trong lòng không cam chịu.”
Bệnh viện Tổng Quân khu.
Bà Phó lạnh lùng nhìn bà Triệu bước vào phường, chế nhạo: “Bà có con dâu, cháu nội rồi, bà làm gì ở đây?”
Bà Triệu khẽ gật đầu, một tia sáng lạnh xẹt qua mắt.
Bà ta nghĩ rằng bà ấy muốn đến.
Nếu không phải nhà họ Phó nắm quyền quyết định trên chiến trường, liệu bà ấy có lặng lẽ đến đây bắt chấp để lầy lòng hai mẹ con?
“Bà đây đang nói là có ý gì vậy? Triệu An và Linh Ngọc còn chưa cưới thì làm sao có con dâu được?
Một sự quyết tâm hiện lên trên khuôn mặt bà Triệu, bà ta ghé vào tai Phó Linh Ngọc thì thầm vài câu.
Nghe xong, Phó Linh Ngọc tỏ vẻ ngạc nhiên: “Bác, bác gái, làm như vậy thật sự ổn không ạ? Cháu sợ sẽ phản tác dụng, khiến anh Triệu An càng ghét cháu.”
“Kể cả nó không ghét cháu, cháu cũng sẽ không nhận được sự ưu ái của nó, tốt hơn hết là cháu nên mạo hiểm một lần để gạo nấu thành cơm đi.
Nó không muốn chịu trách nhiệm thì vẫn phải chịu trách nhiệm.
Linh Ngọc, cháu nói xem cháu có muốn đánh cược một lần không?”
Phó Linh Ngọc cắn chặt môi, sau một lúc im lặng, cô ta nghiến răng nghiền lợi nói: “Được ạ, cháu sẽ nghe theo sự sắp đặt của bác.
Bác nói đúng, dù cháu không làm gì cháu cũng không có được sự ưu ái của anh ấy.
Tốt nhất là cứ mạo hiểm đánh cược một lần thôi ạ”
Bà Tiêu xoa đầu cô ta, mỉm cười nói: “Thế là đúng rồi đó.
Một tuần nữa là đến sinh nhật của chú Triệu, đến lúc đó cháu đền chơi, bác sẽ tìm cách khiến Triệu An ngất đi để cho hai đứa với nhau.
Có bao nhiêu khách ở đó như vậy, Triệu An nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cháu.”.