Đối với câu hỏi này, anh ta trả lời không phải là yêu cũng không đúng, không yêu cũng không đúng, nó khiến anh ta bối rối trong một lúc.
Hải Cẩn mím chặt môi, nhìn chằm chằm anh hồi lâu, nghiền răng nghiền lợi nói: “Tôi đã quyết định rời khỏi nhà rồi, anh vẫn không muốn nói cho tôi biết sự thật sao?”
Thẩm Thành khẽ thở dài, vứt bút trong tay, dựa vào lưng ghé, vuốt trán anh ta, lạnh nhạt nói: “Không yêu, tôi không quan tâm đến quan hệ nam nữ, có thể nói tôi chưa gặp người phụ nữ nào khiến trái tim tôi rung động.
”
Hải Cần nghe xong liền vội vàng hỏi: “Vậy anh sẽ cưới cô ấy chứ?” “Không phải trong lúc này.
” Thẩm Thành trả lời đơn giản.
Nhưng rồi nghĩ lại, và lo lắng rằng câu trả lời này sẽ làm cô ta xao động trong lòng, nên anh ta nói thêm: “Nếu tôi phải lập gia đình, cô ấy sẽ là sự lựa chọn đầu tiên của tôi.
”
Hải Cẩn đột ngột đứng dậy, và sau khi nhìn anh ta thật lâu, cô ta quay người và đi về phía cửa.
“Được rồi, để tôi xem, Thẩm Thành, tôi chúc anh sau này một đời trọn vẹn, tôi ở bên kia đại lục xa xôi kia cũng chúc phúc cho anh.
”
Thẩm Thành nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, ánh mắt chợt trầm xuống, mở miệng muốn nói gì đó.
Nhưng đôi môi nhéch lên máy lần, cuối cùng không thốt ra được lời nào, chỉ có thể nhìn bóng lưng cô ta biến mắt dần từ phía cửa.
Không sao đâu, cô ta cần quay lại nơi đáng lẽ phải về, và trả lại sự bình yên cho anh.
Nhà cho thuê ở ngoại thành.
Có người đang gõ cửa, Lạc Hà bước ra khỏi phòng bếp, đi ra hành lang mở cửa.
Sau khi nhìn thấy ai đến, cô sửng sốt.
“Dương Tâm, cô tại sao lại ở chỗ này?”
Ngôi nhà nhà họ Lâm.
Hải Vy dựa vào đầu giường, khuôn mặt xám xịt như người chết.
Cánh cửa được đầy ra, Hải Cần từ từ bước vào.
Nhìn thấy chị gái trên giường như một người bị cướp đi linh hồn, trong lòng cô ta nhói đau.
Đây là tình yêu sao? Thứ nó mang lại không phải là kỉ niệm đẹp mà là vết thương lòng sâu sắc.
“Chị ơi, sau khi em nắm quyền, chúng ta sẽ cho chị trở về gia tộc Hải Nhân, chúng ta trở về đó bắt đầu lại, được không?”.