Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng


Nhị trưởng lão phất tay nói: “Không vội, thằng nhóc kia cũng mang dòng máu của gia tộc Hải Nhân chúng ta, máu mủ ruột thịt, ông nghĩ nên hưởng thụ sự vui vẻ này một chút.

Đợi đến lúc chúng ta rời khỏi thì ông sẽ phải người đưa nó trở về.” Trong lòng Hải Cẩn cười lạnh.
Cô ấy biết ông già này sẽ không dễ dàng thả người như vậy, cho nên trong lòng cũng không thất vọng mấy.
“Được, vậy cứ nghe theo sắp xếp của ông nội Hai đi.

Bé Dương ở đâu, tôi muốn đi thăm nó.”
Nhị trưởng lão thấy cô ấy thoải mái như thế, cũng không làm khó nữa, nói với cô hầu gái bên cạnh: “Đưa cô hai đến phòng khách gặp cậu chủ nhỏ.”
“Vâng.” Nhìn hai người rời đi, người đàn ông trung niên bên người nhị trưởng lão mới mở miệng nói: “Chắc Lạc Hồ đã nhận được ngón tay kia rồi, nhưng anh ta không có hành động gì.

Có phải chúng ta đoán nhầm hay không?”

Nhị trưởng lão lạnh lùng cười: “Bọn chúng ký thác hy vọng lên người Hải Cẩn, đương nhiên sẽ không dễ dàng ra tay.”
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
“Chặt đứt liên hệ của Hải Cẩn với bên ngoài.

Để cho bọn chúng tự loạn trước, sau đó điều thêm người trông chừng nghiệp chướng kia cho kỹ.

Đừng để cho Hải Cẩn có chỗ trống cứu người đi ra.”
“Vâng.”

Nhà họ Thẩm.
Trong phòng khách ồn ào náo nhiệt.
Thẩm Thanh Vi cầm di động ra ngoài phòng khách.

Ở trong đình nghỉ mát trong vườn, cô ta gọi bảo vệ áo đen của bản thân đến, nhíu mày hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Cô hai, vừa nãy tôi nghe được một sự kiện từ một người bạn làm ở Hiệp hội đua xe Quốc tế, có liên quan đến Dương Tâm.”
Thẩm Thanh Vi hiểu rõ, nhướng mắt nhìn anh ta.
“Chuyện gì có liên quan đến Dương Tâm?”
Người áo đen dường như đang cân nhắc, im lặng một lúc mới mở miệng: “Không phải hai ngày trước, Hiệp Hội đua xe Quốc tế công bố danh sách dự thi sao? Nhân vật giỏi nhất của khu vực Hoa Hạ, Ninh Từ, bị việc gì đó làm lỡ, không thể về nước tham gia trận đấu nên đã nhờ cậy một người bạn của anh ta thế chỗ, người đó chính là Dương Tâm.”
Trong mắt người bảo vệ áo đen hiện lên chút kinh ngạc.
Không hổ là con gái của nhà họ Thẩm thị, ra tay thật hào phóng, vừa nhấc tay một cái chính là một úc.
“Vâng, tôi sẽ liên hệ với người bạn kia để hỏi ý kiến của cậu ta thử.

Cô hai muốn cậu ta làm đến mức nào?”
Thẩm Thanh Vi cong môi cười, giọng điệu lạnh lẽo: “Tôi muốn cô ta chết.

Mặc kệ người bạn kia của anh dùng biện pháp gì, chỉ cần có thể cam đoan trong lúc đua xe, cả Dương Tâm và cả người đi theo xe đều biến mất là được.”
“Vâng, tôi sẽ bàn bạc với người bạn kia, cô chờ tin tức của tôi.”
Dứt lời, anh ta xoay người đi ra khỏi đình nghỉ mát..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận