“Không, quỳ vỏ sầu riêng.”
“……”
…
Máy bay trực thăng đáp xuống biệt thự tư nhân.
Hai người vừa xuống máy bay, từ xa đã nhìn thấy Lục Thanh Thanh đang chạy về bên này, sau đó lao vào vòng tay của Dương Tâm.
Dương Tâm bị cô ta lao vào như thế phải lùi về sau mấy bước liền.
Cũng không biết bị lao vào chỗ nào, trong bụng cô bỗng cồn cào một trận.
Một giây sau, cô đột nhiên đẩy con nhóc trong ngực ra, sau đó vịn vào thân máy bay nôn một hồi.
Lục Thanh Thanh bị dọa sợ: “Chị, chị dâu, chị không sao chứ?”
Dương Tâm nôn một hồi, trong dạ dày lập tức cảm thấy thoải mái hơn.
“Không sao, chắc là do lúc trước đua xe quá kích thích nên bị trào ngược thôi.”
Lục Thanh Thanh mặc kệ, lần nữa ôm lấy cô: “Aaaaaa, chị dâu, chị sao lại hư thế, rõ ràng là thần xe Lai Chiến, thế mà còn thừa nước đục thả câu.”
“Có thấy không, chủ tịch Lục Thị Lục Gia Bách, anh ấy đồng ý rồi, còn không mau tránh ra.”
“……”
Cửa phòng làm việc mở ra, Dương Tâm cứ thế đi thẳng đến bàn đọc sách.
Mở điện thoại ra, sau khi tùy tiện bấm hai cái lên bàn phím, khóa mật mã đã bị phá.
Bảo vệ nhỏ ở bên cạnh thán phục nói: “Chị Dương quả không hổ là Hacker Quỷ Sát luôn, bấm bấm màn hình vài cái đã phá được hai lớp khóa bảo mật rồi, đỉnh quá.”
Dương Tâm nhìn anh ta một cái: “Cậu cũng khá lắm, vừa nhìn một cái đã nhận ra đây là bảo mật hai lớp, xem ra trong hiệp hội đua xe thật sự là ngọa hổ tàng long đây.”
Lời vừa dứt, màn hình cũng được mở khóa.
Dương Tâm cầm con chuột di trên mặt bàn, bấm vài cái, nghiêng đầu nói với Lục Gia Bách: “Chính là chiếc máy tính này, mặc dù đối phương đã ngắt kết nối với máy chủ và liên kết với bộ điều khiển nhưng bên trong phần mềm vẫn còn dấu vết lưu lại.”
Lục Gia Bách gật đầu, hỏi bảo vệ nhỏ ở bên cạnh: “Đây là phòng làm việc của ai?”
Bảo vệ nhỏ cũng có sự tự tin, dù sao có bị chỗ này đuổi việc thì còn có thể đến Lục Thị làm quản lý an ninh cơ mà, cậu sợ cái gì chứ?
“Là phòng làm việc của phụ trách Vương Đình Kiên, phụ trách Vương chủ yếu phụ trách bảo vệ và quản lý xe đua cùng với bảo dưỡng xe.
Giải đua xe quốc tế lần này là do anh ta toàn quyền phụ trách.”
Lục Gia Bách nhìn xung quanh căn phòng một lượt, hỏi tiếp: “Phụ trách Vương đâu rồi? Anh ta đi xem trận đấu phía trước rồi à?”
“Không phải, hai người nhìn xem, vừa rồi anh ta vẫn còn ở phòng làm việc, vừa mới đi không lâu thôi.”
Lục Gia Bách và Dương Tâm nhìn nhau một cái, từ trong mắt của nhau có thể đoán ra được rất nhiều thứ.
Không phải là tên này phát giác được chuyện sắp bại lộ nên đã chạy trước đấy chứ?
“Đáng chết!”
Dương Tâm xoay người chuẩn bị đuổi theo lại bị Lục Gia Bách ngăn lại.
“Còn không đuổi theo là không còn ma nào nữa đâu.”
Lục Gia Bách cười lạnh một tiếng: “Chỉ cần anh ta còn sống, chạy không thoát khỏi Hải Thành được.”
Được rồi, mặc dù câu này nghe hơi làm màu một chút nhưng cô không thể không thừa nhận anh có năng lực này.
“Em và người của hiệp hội đua xe không oán không thù, thậm chí trước đây còn chưa từng lộ ra thân phận thật của mình, tại sao anh ta lại muốn hại em, hơn nữa còn dùng cách hủy xe giết người này nữa.”
Lục Gia Bách khẽ híp mắt lại, sau khi trầm mặc một lát, thử đoán: “Có lẽ là làm theo sự sai khiến của người khác, khoảng thời gian này em buông thả quá, đắc tội với không ít người.”
Dương Tâm nghẹn họng, nhấc chân lên đạp thẳng về phía chân anh.
“Còn nói vớ vẩn nữa, không phải cẳng chân bị đá nữa, mà là cái chân thứ ba của anh đấy!”
“…”
Lục Gia Bách giơ tay ra ôm lấy eo cô: “Chuyện này giao cho anh điều tra, em không cần lo lắng nữa.”
“…”
Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, hai người bước đến bên cửa sổ.
Từ đây nhìn xuống, phía dưới là biển người, khung cảnh thật sự hoành tráng.
Dương Tâm vừa đỡ trán vừa hỏi: “Làm sao bây giờ? Chúng ta mắc kẹt ở đây không ra được rồi.
Chỗ này gần với sân thi đấu nhất, muốn ra ngoài nhất định phải đi qua đám đông.”.