Nhìn bóng lưng rời đi của hai người, trong lòng cô dâng lên một cảm giác chờ mong.
Cô bé này tính cách hoạt bát cởi mở, gia thế lại lớn mạnh ưu việt, nếu như có thể bước được vào trái tim Trần Tuấn, chưa biết chừng lại có một đoạn nhân duyên đẹp đẽ.
Cô hi vọng anh ta có thể ôm vợ đẹp trong lòng, ngắm con cháu đầy nhà.
Mở cửa chung cư.
Trong phòng khách im ắng.
Dương Tâm đi thẳng về phía phòng ngủ.
Sau khi vào phòng ngủ, cô nằm thẳng đơ trên giường.
Nhìn đèn thủy tinh trên trần nhà, ngửi mùi bạc hà thơm ngát quen thuộc trên chăn, trong lòng cô là một thế giới hỗn loạn.
Nói thật, cô bài xích việc mang thai, rất rất bài xích.
Bởi chuyện này khiến cô nhớ lại những chuyện bảy năm trước khi mang thai mấy đứa nhỏ Lục Minh, Dương Tùy Ý.
Thật sự quá khổ sở, dưới những áp lực nặng nề đổ dồn, thậm chí cô còn bị trầm cảm.
Vì chuyện này, Trần Uyên còn bỏ ra một số tiền lớn mời bác sĩ tâm lý cho cô, khó khăn lắm mới qua được khoảng thời gian mang thai.
Nhưng quãng thời gian mang thai ấy cũng đã để lại cho cô bóng ma tâm lý rất lớn.
Lúc trước cô còn chưa cảm thấy có gì khác.
Nhưng hôm nay phát giác có lẽ mình đã mang thai rồi, trong lòng cô lại trở nên trống rỗng, không có lấy một chút cảm giác an toàn.
Cảm giác bồn chồn bất an ấy lại một lần nữa trỗi dậy.
Sau khi nằm ngây người ra nửa tiếng đồng hồ, cô mới dần dần kéo lại suy nghĩ lơ lửng của mình.
Nhìn cổ tay của mình, cô mím chặt khóe môi.
Cô là danh y không được người biết tên, không cần phải siêu âm màu, cũng không cần đi khám thai.
Đặt tay phải lên cổ tay trái, chẳng đến mười giây đã có kết quả rồi.
Nhưng cô sợ phải đối diện.
Chỉ cần vừa nghĩ tới có khả năng mình đã mang thai, lại phải trải qua mỗi ngày giày vò như bảy năm trước, trong lòng cô liền sốt ruột bất an.
Đầu ngón tay run rẩy chậm chạp đặt lên cổ tay, mạch đập như ngọc châu lạc bàn (châu ngọc rơi xuống khay).
Ngọc châu lạc bàn.
Cô cười cay đắng một tiếng, chầm chậm nhắm hai mắt lại.
(Ngọc châu lạc bàn lấy ý từ “châu lạc ngọc bàn” trong “Tỳ bà hành”: Châu lớn châu nhỏ rơi khay ngọc.
Hình dung có hai mạch tượng một mạnh một yếu cùng đập, đã có thai).
……
Ngoài cửa, ba đứa nhỏ dán tai lên cửa nghe một hồi, thấy bên trong không có bất cứ tiếng động nào, không nhịn được mà quay ra nhìn nhau.
Lục Minh hạ thấp giọng nói: “Hình như mẹ ngủ rồi.”
Dương Tùy Ý túm túm tóc, ảo não nói: “Sớm biết chị Tâm có thai liền không vui, anh đã không khinh suất, cùng lắm thì Lục Minh làm lão Tam, gọi Tùy Tâm một tiếng chị.”
Cô bé hơi cúi đầu, nói buồn buồn: “Là do em sai, tại em cố ý gây sự khiến cho mami giận rồi, không vui rồi.”
Nói được mấy câu, nước mắt ngắn nước mắt dài liền cuồn cuộn chảy xuống theo khóe mắt.
“Đậu má, em đừng khóc mà.” Lục Minh vội vàng vương tay ra ôm lấy cô bé: “Chuyện đã như vậy rồi, em tự trách cũng không có tác dụng gì.”
Lục Minh chớp chớp mắt, thử đề nghị: “Hay là chúng ta gọi điện thoại cho mẹ Uyên đi, bảo mẹ Uyên về đây bầu bạn với chị Tâm.”
Dương Tùy Ý trợn trắng mắt: “Em là cá, chỉ có ký ức bảy giây thôi hả? Mẹ Uyên ra nước ngoài rồi.”
“….”
…
Cùng lúc đó, tại biệt thự tư nhân.
Lục Gia Bách đang dựa vào cửa sổ sát sàn gọi điện thoại cho Trần Uyên.
“Gì cơ, Dương Tâm có lẽ mang thai rồi?”
Giọng nói kinh ngạc của Trần Uyên truyền qua điện thoại: “Sao anh lại để cho cô ấy mang thai hả, trời ơi, sẽ mất mạng đấy.”.