Biệt thự tư nhân.
Trong phòng khách.
Nam Kiên đang nói chuyện với Lạc Hồ.
Lạc Hồ trầm giọng hỏi: “Sáu năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi đánh cắp thứ gì của gia tộc Hải Nhân?”
Nam Kiên hơi cúi đầu, trầm mặc một lát mới nhàn nhạt nói: “Chi tiết chính xác thì tôi cũng không biết, bởi vì khi đó tôi bị phái tới Châu Phi để giải quyết tình trạng hỗn loạn ở đó, khi trở về thì anh đã mất trí nhớ.
Ồ, đúng rồi.
Sau khi anh quay trở lại tổ chức không lâu, quyền kiểm soát của gia tộc Hải Nhân ở Trung Đông đã đổi chủ.
Tôi đoán năm đó anh đã thông qua cô Hải Đại đánh cắp việc sắp đặt của gia tộc Hải Nhân ở Trung Đông, sau đó báo cáo cho tổ chức.
Tổ chức đã dùng thủ đoạn mạnh mẽ trực tiếp phá hủy sự sắp đặt của họ rồi chiếm toàn bộ Trung Đông.”
Ánh mắt Lạc Hồ hơi ngưng lại.
Vì vậy, người của gia tộc Hải Nhân đã bắt giữ con trai anh ta không thả, là vì muốn dùng con trai anh ta giành lại quyền kiểm soát Trung Đông.
nhiều đau khổ.
Tôi sẽ không bao giờ đồng ý cho cô ấy quay trở lại Ám Long.
Nếu anh còn có tình cảm với cô ấy, anh nên thả cho cô ấy một con đường sống.”
Nam Kiên bỗng nhiên dừng lại bước chân, quay đầu nhìn anh ta, cau mày hỏi: “Anh muốn nói gì? Hay là, anh muốn cảnh cáo điều gì?”
Lạc Hồ giang rộng lòng bàn tay: “Cảnh cáo thì không phải, tôi chỉ khuyên anh, đừng thử dùng mấy chiêu của bá đạo tổng tài với cô gái nhỏ để đối xử với Lạc Hà.
Tôi còn chưa chết.
Tôi sẽ không bao giờ cho phép bất kỳ người đàn ông nào đối xử với cô ấy như một con thú cưng.”
Nam Kiên mím chặt đôi môi mỏng, sau một hồi im lặng, anh ta thong thả nói: “Cô ấy đã thương tích đầy mình rồi, trên đời này không còn thứ gì muốn quan tâm hay nhớ nhung nữa.
Nếu tôi ép buộc cô ấy, thì chỉ có một kết quả, đó chính là cắt đứt con đường sống của cô ấy.
Lạc Hà giống như trái tim của tôi, không có tim khó có thể sống được.
Anh yên tâm đi, tôi sẽ không ép buộc cô ấy, nếu có thể, tôi muốn cứ như vậy ở bên cạnh cô ấy cả đời.”
Lạc Hồ giống như thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Xem ra anh ta đã đánh giá thấp tình cảm của Nam Kiên dành cho Lạc Hà.
Anh chàng này đã quen thói bá đạo, muốn đồ vật gì sẽ dùng thủ đoạn mạnh mẽ để đoạt lấy, trước giờ chưa từng để bản thân phải chịu thiệt.
Bây giờ anh ta có thể nhượng bộ một bước, đủ để chứng minh tình cảm của anh ta dành cho Lạc Hà.
“Hay cho một câu không có trái tim khó có thể sống được.
Nam Kiên, anh tốt nhất hãy nhớ những gì mình đã nói hôm nay, đừng có phát điên đi quấy rối Lạc Hà.”
Nam Kiên không đáp lại, bước ra khỏi phòng khách.
Anh ta và Lạc Hà đã cùng nhau trải qua những thăng trầm của cuộc đời, tất cả mọi thứ đã trở thành cảnh còn người mất.
Giữa bọn họ đã không còn nghĩ tới quan hệ nam nữ, ở bên nhau một cách bình thường dài lâu mới là lời tỏ tình hữu hiệu nhất, cũng là lối thoát duy nhất của bọn họ lúc này..