Ngày hôm sau.
Lục Quốc Đông và Trần Ngọc đi tới chung cư Thịnh Cảnh.
Cửa phòng khách mở ra, sau khi nhìn rõ hai người ở bên ngoài mới đến là ai, Dương Tâm nháy mắt sững sờ tại chỗ.
“Sao hai bác lại tới đây?”
Tầm mắt của bà Lục bình thản rơi vào phần bụng dưới của cô, đảo mắt một vòng, sau đó di chuyển dừng lại trên khuôn mặt Dương Tâm.
Rất giống nhau.
Thật sự là giống nhau quá mức.
Con bé này và người phụ nữ Lâm Vũ Loan kia lớn lên có đến năm phần tương tự.
Chẳng trách bây giờ ở bên ngoài đang đồn thổi ầm ầm hai người bọn họ là mẹ con của nhau.
Rốt cuộc bà ta cũng biết tại sao trong khoảng thời gian này bản thân bà ta không thích người này, vì sao không thể yêu quý người này.
Bởi vì cô lớn lên giống Lâm Vũ Loan, giống như người phụ nữ đã khiến cho chồng của bà ta nhớ nhung không dứt vài chục năm.
Bố Lục ho nhẹ hai tiếng phá vỡ bầu không khí xấu hổ giữa hai người.
“Chúng ta đều đã đến đây rồi, cháu không mời chúng ta vào ngồi một lát được sao?”
“À dạ.” Dương Tâm bừng tỉnh sau một lúc ngây người, vội vàng lùi lại tránh qua một bên nói: “Không cần thay giày đâu ạ, đợi lát nữa cháu lau lại sàn là được rồi.”
Lục Minh chạy ra khỏi thư phòng, lao vào trong ngực của bà Lục.
“Bà nội, sao bà lại đến đây?”
Bạn nhỏ Giang Tùy Tâm cũng không phải người ghi thù trong lòng, học theo anh cả cũng chui vào trong ngực bố Lục.
“Ông nội…”
Vợ chồng hai người đồng thời đáp một tiếng, sau đó bế hai cháu cục cưng lên.
Bố Lục nghe thấy trong phòng bếp có tiếng động truyền ra, nhịn không được nhướng mày nói: “Gia Bách đang nấu cơm đó à?”
Bà Lục nghe được câu này, vẻ mặt lộ ra một tia kinh ngạc, thuận mắt nhìn theo ánh mắt của chồng mình.
Trong phòng bếp thật sự có một bóng dáng cao lớn mảnh khảnh đang quay quanh bệ bếp, vậy mà đúng thật là Lục Gia Bách.
“Thằng bé biết nấu cơm à?”
Trên khuôn mặt bà ta tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Đứa con trai này của bà xuống bếp đã thật sự làm đảo lộn nhận thức của bà ta với con trai của mình.
Dương Tâm họ nhẹ một tiếng, thử lên tiếng giải thích: “Hai ngày nay phản ứng của cháu hơi lớn.
Chỉ cần ngửi thấy mùi khói dầu là nôn ọe không ngừng.
Đợi vài hôm nữa có thời gian rảnh cháu sẽ tìm một bảo mẫu, tuyệt đối không để…”
Không đợi cô nói hết câu, bà Lục đã lập tức xua tay nói: “Cháu không cần giải thích với bác nhiều như vậy làm gì.
Nó nấu cơm cho vợ và con của mình là chuyện nên làm thôi.”
Dương Tâm nhướng mày.
Bà lão này đã thông suốt rồi à?
Không bắt bẻ cô, không phản đối cô nữa sao?
Bà Lục thả Lục Minh xuống đất, hất cằm về phía ghế sofa cách đó không xa, ý bảo cô đi qua đó ngồi.
“Ông nội, bọn cháu đang chơi bài trong thư phòng, ông chơi cùng bọn cháu đi, được không ông?”
Hừm…
Chơi bài sao, đây có phải hơi mất giá trị con người không?
Dương Tâm giơ tay vỗ trán, thấp giọng trách mắng: “Tùy Tâm, không được vô lý.
Các con tự chơi một mình đi, sao có thể lôi kéo người lớn cùng bày trò linh tinh được chứ?”
Cô nhóc bĩu môi: “Đây không phải là con sợ ông nội không có chuyện gì nhàn rỗi sinh nhàm chán hay sao.
Nếu mẹ không đồng ý thì con không nói nữa là được.”
Sau khi phản ứng lại bố Lục bật cười lớn: “Không sao, bố của các cháu cũng có thể đích thân xuống bếp rồi, sao mà ông không thể cùng các cháu chơi được chứ? Đi thôi.”.