Tô Yến ngoài mặt vẫn làm ra vẻ nghi hoặc khó hiểu.
“Lạc Hà, tôi thực sự không biết cô muốn nói gì, nếu cô cho rằng chính tôi là người đã hại con trai cô, khiến cô bị gãy tay.
Cô có thể lấy bằng chứng đi tìm Nam Kiên và Lạc Hồ.
Dựa vào mối quan hệ của cô với họ, họ nhất định sẽ giúp đỡ cô.”
Lạc Hà chậm rãi nắm chặt tay lại.
Cô ấy sẽ không đi tìm bọn họ.
Bởi vì bố của Tô Yến có ơn dưỡng dục với họ.
Cho dù cô ấy nói với họ, cô ấy cũng phải lấy ra bằng chứng, nếu không họ sẽ không động đến Tô Yến.
Đây cũng là lý do mà người phụ nữ này dám đến tìm cô ấy một cách quang minh chính đại.
“Tô Yến, làm chuyện ác, ắt sẽ tự hại chết chính mình.
Rồi sẽ có ngày cô phải gánh lấy hậu quả.”
“Vậy sao.”
Tô Yến đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi về phía cửa.
Khi đi ngang qua Lạc Hà, cô ta vươn tay vỗ vỗ vai Lạc Hà, cười nói: “Tôi còn có hẹn, nên tôi không làm phiền cô nữa.
Lạc Hà, nếu không có bằng chứng chắc chắn cô không thể làm gì được tôi.”
Nói xong, cô ta giẫm lên giày cao gót đi ra khỏi căn phòng.
Khi đi tới hành lang bên ngoài, cô ta đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Lạc Hà, cười nhẹ: “Bây giờ Nam Kiên là người phụ trách Ám Long, tuy rằng quyền lực không bằng vị thủ lĩnh có hành tung bí ẩn kia.
Nhưng giờ đây anh ấy đã có quyền tự chủ trong Ám Long, vô số ông trùm kinh doanh trên khắp thế giới muốn nịnh bợ anh ấy.
Một người đàn ông ưu tú như vậy cho dù có vô số phụ nữ cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Hơn nữa quy tắc của Ám Long cũng cho phép anh ấy thê thiếp thành đoàn.
Lạc Hà, nhìn dáng vẻ hiện tại của cô đi, thật sự không xứng kề vai sát cánh với anh ấy.
Nếu biết thức thời thì cô nên tránh xa anh ấy ra.”
Lạc Hà chậm rãi nắm chặt tay lại.
Những lời của Tô Yến giống như một nhát dao cứa vào tim.
Cô ấy thực sự không xứng với Nam Kiên.
Người đàn ông đó giờ đã là một nhân vật hô mưa gọi gió trên thế giới, một cái giậm chân cũng có thể khiến phụ nữ trên toàn thế giới phải run sợ.
Cô ấy là gì?
Một người phụ nữ bị gãy tay, tâm hồn đã đến xế chiều, có lẽ cả đời cũng không thể sinh con dưỡng cái được nữa, đến người bình thường cũng coi thường cô ấy.
Đôi khi cô ấy nhìn cánh tay trái đã bị gãy của mình, đến bản thân cô ấy còn cảm thấy đáng sợ.
Một người phụ nữ tàn tật như vậy, bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ chán ghét khi nhìn thấy.
Cô ấy có tư cách gì để kề vai sát cánh với Nam Kiên?
Mục đích sống duy nhất của cô ấy bây giờ là trả thù.
Cô ấy muốn trả thù cho con mình, cô ta không thể để Hữu Hữu chết cũng không thể nhắm mắt.
Nếu hai người kia đã không đáng tin cậy, vậy cô ấy chỉ có thể tự mình động thủ.
Sau khi giết Tô Yến, cô ấy sẽ tự sát.
Thế giới này không còn mối bận tâm nữa.
Chết có lẽ là kết cục duy nhất và cũng là sự giải thoát duy nhất của cô ấy.
Biệt thự tư nhân.
Trong phòng khách.
Nam Kiên đang nói chuyện với Lạc Hồ.
Lạc Hồ trầm giọng hỏi: “Sáu năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi đánh cắp thứ gì của gia tộc Hải Nhân?”
Nam Kiên hơi cúi đầu, trầm mặc một lát mới nhàn nhạt nói: “Chi tiết chính xác thì tôi cũng không biết, bởi vì khi đó tôi bị phái tới Châu Phi để giải quyết tình trạng hỗn loạn ở đó, khi trở về thì anh đã mất trí nhớ.
Ồ, đúng rồi.
Sau khi anh quay trở lại tổ chức không lâu, quyền kiểm soát của gia tộc Hải Nhân ở Trung Đông đã đổi chủ.
Tôi đoán năm đó anh đã thông qua cô Hải Đại đánh cắp việc sắp đặt của gia tộc Hải Nhân ở Trung Đông, sau đó báo cáo cho tổ chức.
Tổ chức đã dùng thủ đoạn mạnh mẽ trực tiếp phá hủy sự sắp đặt của họ rồi chiếm toàn bộ Trung Đông.”
Ánh mắt Lạc Hồ hơi ngưng lại.
Vì vậy, người của gia tộc Hải Nhân đã bắt giữ con trai anh ta không thả, là vì muốn dùng con trai anh ta giành lại quyền kiểm soát Trung Đông..