Cửa phòng bị đẩy ra, một nhân viên nữ mặc đồng phục đeo khẩu trang đi vào trong phòng.
Ánh mắt Tô Yến hơi tối sầm lại, bàn tay đặt ở hai bên thân thể chậm rãi cuộn lại thành nắm đấm.
Quả nhiên Lạc Hà đã tới rồi.
Đừng tưởng rằng Lạc Hà thay đổi giọng nói đeo khẩu trang thì Tô Yến cô không nhận ra cô ta.
Bọn họ đã sống chung với nhau nhiều năm như vậy, chỉ dựa vào một động tác một cử chỉ, Tô Yến cũng có thể nhìn ra được cô ta.
Rất tốt.
Quả nhiên người phụ nữ này không sợ chết.
Nếu như đã không sợ, vậy thì Tô Yến sẽ cho cô ta toại nguyện.
Lạc Hà chậm rãi đến gần hai người, trên cánh tay cô ta đeo tay giả cho nên Dư Hoài không hề nhìn ra được manh mối gì.
Đúng lúc Lạc Hà đi về phía Dư Hoài, cô ta lại vội vàng lên tiếng: “Đổi mặt nạ mới cho cô gái bên cạnh tôi trước đi, cô ấy mới là khách quý chân chính.”
Lạc Hà gật đầu, xoay người đi tới một chiếc ghế mát xa khác ngồi xổm xuống, vươn tay phải chuẩn bị nhấc mặt nạ trên mặt Tô Yến lên.
Cánh tay mới vừa dò xét được một nửa, cổ tay cổ tay đột nhiên lật lên, sau đó là một con dao găm sáng lấp lánh đâm phập vào trái tim Tô Yến.
“Á….”
Một tiếng hét kinh hoàng vang lên mọi ngóc ngách trong căn phòng.
Vốn dĩ Tô Yến đã phát hiện ra rồi, nhưng tại sao lại trơ mắt nhìn con dao găm đó đâm vào tim mình chứ?
Nhưng hôm nay nếu không thấy máu, cô ta sẽ không thể nào hoàn toàn phá bỏ đường sống của con khốn Lạc Hà này.
Sau một hồi suy nghĩ nhanh chóng, cô ta nhìn thấy Dư Hoài ở bên cạnh đã nhảy khỏi ghế mát xa, cất bước sẵn sàng lao ra khỏi phòng riêng để trốn thoát.
Tô Yến cười lạnh lùng, nếu như cô đã không trượng nghĩa, vậy thì đừng trách tôi gieo mầm họa lên người cô.
Thân thủ của cô ta và Lạc Hà một chín một mười, vài hiệp qua đi, cô ta đã ép Lạc Hà cách xa hai bước.
Lợi dụng một khoảng cách này, cô ta đột nhiên bật dậy khỏi ghế mát xa, lao ra sau Dư Hoài vài bước thô bạo lôi cánh tay cô ta lại.
Sau đó, trong phòng vang lên một âm thanh ma sát chọc thẳng vào màng nhĩ, là âm thanh của lưỡi dao cắm phập vào da thịt con người mới có thể phát ra được.
Đồng tử của Dư Hoài co rút lại nghiêm trọng, cô ta hơi cúi đầu nhìn lỗ máu trên ngực không ngừng chảy ào ào ra ngoài, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi đến cực điểm.
Lạc Hà nhíu mày lại.
Lẽ ra cô ta có thể dùng con dao này đâm vào vị trí trái tim của Tô Yến, giết chết cô ta ngay tại chỗ.
Nhưng không ngờ vậy mà người phụ nữ ác độc này lại lấy người khác ra làm bia đỡ đạn.
Người phụ nữ này quả nhiên rất lòng lang dạ sói.
Trước đây bọn họ đều bị mê hoặc trước vẻ ngoài lương thiện, ngoan hiền của cô ta.
Nghĩ đến cánh tay bị gãy của mình, nghĩ đến đứa con trai đã chết một cách bi thảm, trong mắt Lạc Hà phát ra một tia sáng lạnh lẽo tàn khốc.
Cô ta giật con dao găm ra khỏi ngực Dư Hoài, sau đó lại đâm về phía Tô Yến.
Đương nhiên khoảnh khắc trì hoãn này đã làm mất đi thời cơ tốt nhất để giết cô ta, ông trời sẽ không cho cô ta cơ hội thứ hai.
Bởi vì bên ngoài có một số lượng lớn vệ sĩ mặc áo đen đang tràn vào, mà người đứng đầu là… Nam Kiên.
Trong khoảnh khắc Tô Yến nhìn thấy Nam Kiên, cô ta đã liều mạng lao vào lòng anh.
Lạc Hà không có ý định dừng tay, con dao găm sắc bén nhắm chuẩn vào trái tim của Tô Yến, dứt khoát và mãnh liệt..