Nếu trên thế giới này mất đi một người phụ nữ tên là Lạc Hà thì cuộc đời của anh ta còn ý nghĩa gì nữa?
Còn không bằng tự tay giết chết Tô Yến, sau đó ba người bọn họ cùng xuống địa ngục gặp đứa nhỏ.
“Tôi vẫn giữ câu nói đó, trước khi chưa có có bằng chứng chứng minh tất cả mọi thứ là do cô ta làm, không ai có thể động đến cô ta, Lạc Hà, cô là một người thông minh, nên biết tiến lui như thế nào.”
Lạc Hà cười thê lương, chậm rãi buông lỏng cán dao.
Cô ta thua rồi, thua trước người nhớ thương tình cũ Nam Kiên.
Cho dù người đàn ông này biết rằng tất cả mọi thứ có thể là do Tô Yến làm ra nhưng vẫn cố chấp muốn tìm bằng chứng.
Đây không phải là niệm tình cũ thì là gì?
Nếu là người khác, khi anh ta biết con trai mình chết thảm trong tay kẻ khác, cô ta nghĩ anh ta sẽ không chút do dự mà đâm chết đối phương.
Cái gọi là bằng chứng chẳng qua chỉ là cái cớ mà anh ta đang tìm kiếm để Tô Yến thoát tội mà thôi.
“Nam Kiên, tôi sai rồi, sai ở chỗ đã quá ngốc nghếch, tưởng rằng anh sẽ trả thù cho con.
Tôi còn nghĩ rằng cho dù anh có nhớ thương tình cũ, không muốn ra tay thì ít nhất cũng sẽ không ngăn cản tôi báo thù.
Nhưng bây giờ thì sao, hiện thực tát bôm bốp vào mặt tôi, đứa con đó cuối cùng thì cũng chỉ là một vết thương giày vò tâm can trong tim tôi, không liên quan gì đến anh.
Hữu Hữu của tôi chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời của anh mà thôi.
Trong khi anh thương hại cảnh ngộ của nó, anh vẫn đang bảo vệ hung thủ khiến nó chết thảm, đáng buồn biết bao?
Cái chết bằng cực hình chính là điều cô ta mong đợi.
Đường chủ Dư hơi do dự, quay đầu nhìn Nam Kiên đứng bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, cố gắng nói: “Cô ta đã thú nhận việc ám sát công chúa điện hạ, anh Nam, theo mệnh lệnh của tổ chức, cô ta phải đi đến Thận Hành Đường một chuyến, anh xem?”
Nam Kiên giơ tay đẩy Tô Yến ra.
Bước từng bước về phía Lạc Hà.
Sau khi dừng lại trước mặt cô ta, anh ta giơ lòng bàn tay đẫm máu ra, chậm rãi vuốt ve má cô ta.
“Cô không lưu luyến thế giới này chút nào sao? Trong tim cô chỉ hướng đến chuyện cùng đến chỗ chết sao? Lạc Hà, cô không chết không được sao?”
Lạc Hà ngẩng đầu lên nhìn anh ta, cười nhạt nói: “Nam Kiên, chúng ta hẹn ước đi, kiếp sau đừng bao giờ gặp lại nữa.
Loại tình yêu này vừa đau đớn vừa tổn thương, trải qua một kiếp cũng đủ rồi.
Tôi sẽ quỳ dưới gốc cây bồ đề van xin Thượng đế kiếp sau không bao giờ gặp lại anh nữa.”
Trong mắt Nam Kiên xuất hiện một tia tuyệt vọng.
Anh ta ngăn cô ta giết Tô Yến là vì không muốn nhìn cô ta chết.
Nhưng người phụ nữ này một lòng muốn chết, anh ta có thể làm gì chứ?
“Được, kiếp sau không bao giờ gặp lại.
Cô đi với con đi, để những việc còn lại cho tôi.
Một ngày nào đó, tôi sẽ đến trước phần mộ của hai người, cho hai người một lời giải thích.”.