Lục Gia Bách cau mày, do dự một lúc rồi nói: “Ám sát công chúa điện hạ tương đương với ám sát người nắm quyền.
Em nên biết rằng bố của Tô Yến đã từng rung chuyển trời đất trong đạo, tích lũy mạng lưới quan hệ vô cùng hùng hậu.
Sau khi ông ta chết, những người này đều tự nguyện bảo vệ Tô Yến, Lạc Hà ám sát cô ta sẽ bị một nửa số người của Ám Long ngăn chặn.”
Dương Tâm mím chặt môi, cắn răng nói: “Điều em hỏi là như vậy sẽ bị trừng phạt như thế nào, chứ không phải là những thứ vô dụng này.”
Lục Gia Bách khẽ thở dài, từ trong đôi môi mỏng thốt ra một câu: “Nếu cô ta thừa nhận rằng mình đã ám sát công chúa thì đó chính là mức độ phạm tội cao nhất, sẽ phải chịu cực hình tàn khốc nhất của tổ chức cho đến chết mới thôi.”
Hai chân Dương Tâm mềm nhũn, suýt chút nữa là ngã xuống đất.
Lục Gia Bách thấy vậy thì vội vàng đưa tay ra đỡ cô: “Trước tiên em đừng lo lắng, đợi đến khi hiểu rõ tình hình rồi hãy nói tiếp, hơn nữa Nam Kiên và Lạc Hồ cũng không phải để làm cảnh, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn cô ta chết?
Bây giờ bọn họ đã là tả hựu chưởng sự của Ám Long.
Mặc dù muốn bảo vệ Lạc Hà có hơi khó, nhưng cho bọn họ thời gian, bọn họ sẽ nghĩ ra cách thôi.”
Dương Tâm siết chặt cánh tay anh, nghẹn ngào nói: “Người phụ nữ đó thật ra rất đáng thương.
Cô ấy giết Tô Yến cũng là vì trả thù cho Hữu Hữu, bởi vì cô ấy nghi ngờ vụ tai nạn xe hơi năm đó là do Tô Yến điều khiển.
Lục Gia Bách, em chưa bao giờ cầu xin anh điều gì, lần này thật sự muốn xin anh hay giúp em cứu cô ấy.
Bây giờ chỉ có anh mới có thể cứu cô ấy.
Em không muốn đặt hy vọng lên người Nam Kiên.
Người đàn ông này rõ ràng biết con trai mình có thể bị Tô Yến hại chết, nhưng anh ta vẫn đủ lý trí để nói đến bằng chứng, chứng minh rằng không thể mong đợi gì được vào người đàn ông này.”
Lục Gia Bách khẽ thở dài một hơi, ôm chặt cô vào lòng, có chút bất lực nói: “Em đã nói anh có thể cứu cô ta, vậy em còn sợ cái gì chứ? Ngoan đi, thả lỏng tâm trí, đừng nóng vội, đừng lo lắng, lúc nào cũng phải giữ một tâm trạng thư thả.”
Anh rất lo lắng rằng cô nóng lòng bất an sẽ dẫn đến trầm cảm trước khi sinh, loại bệnh tâm lý đó thực sự rất đáng sợ, sẽ làm mất đi bản chất của một người.
… Phân bộ Ám Long.
Trong thư phòng.
Nam Kiên đang thương lượng với đường chủ Dư làm thế nào để trấn áp chuyện ám sát này xuống.
Cửa phòng đột nhiên bị người đá mạnh ra, Lạc Hồ tức giận từ bên ngoài xông vào.
Anh ta đi thẳng đến trước mặt Nam Kiên, nắm lấy cổ áo Nam Kiên, hét lên: “Nam Kiên, mẹ kiếp, cậu không phải là đàn ông, trong tình huống đó, tại sao cậu không đứng ra bảo vệ Lạc Hà?”
Nét mặt Nam Kiên trầm xuống, biểu cảm căng thẳng, trông có chút đáng sợ.
“Cô ta một lòng muốn chết, tôi có thể làm gì nữa? Mẹ kiếp, anh bớt nói những lời vô ích đi, nếu như không muốn nhìn thấy thì có thể bắn chết tôi.”
“Cậu tưởng rằng tôi không dám sao?”
Lạc Hồ đến nghĩa trang Linh Sơn và nhìn thấy tấm bia không có chữ của cháu trai mình, trong lòng anh ta kìm nén một nỗi khó chịu, trở về thành phố lại nghe tin em gái mình xảy ra chuyện, làm sao anh ta không tức giận cho được?
Cộng thêm thái độ này của Nam Kiên, anh ta thực sự muốn bắn chết Nam Kiên.
Trên thực tế, anh ta cũng làm như vậy, bất ngờ móc vũ khí từ trong túi ra rồi áp vào trán Nam Kiên.
“Cậu cho rằng tôi không dám giết cậu sao? Nam Kiên, đường đến suối vàng cô quạnh lắm, cậu đi cùng em gái tôi đi.”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Nam Kiên lộ ra ý cười nhẹ nhõm: “Được thôi, anh bắn đi, tôi bảo đảm sẽ không đánh trả.”
“Chết tiệt!” Lạc Hồ không nhịn được mà chửi tục, sau đó ra sức vung mạnh, đẩy anh ta lên sô pha: “Cậu xấu xa như thế, giết cậu chỉ làm bẩn tay tôi thôi, cậu cứ làm người cô độc, hưởng thụ cuộc sống cô đơn cả đời này đi.”
Vừa dứt lời, anh ta chĩa mũi súng đen nghịt về phía đường chủ Dư đang ở bên cạnh: “Thả em tôi ra, ngay lập tức.”.