Khách sạn năm sao ở thành phố Hải Thành.
Trong “phòng tổng thống”, một bóng hình duyên dáng sang trọng đứng dựa vào cửa sổ sát đất, trong tay người đó cầm một ly rượu đỏ, lẳng lặng ngắm nhìn khung cảnh phồn hoa của đô thị bên ngoài cửa sổ.
Đây là một người phụ nữ Châu Á vô cùng xinh đẹp, thoạt nhìn chỉ mới ba mươi tuổi, nhưng thật ra tuổi thật của bà ta đã hơn năm mươi.
Tên của bà ta là Trần Cát Phượng, là bà chủ của hãng mỹ phẩm “Thái Trang” nổi tiếng trên toàn thế giới.
Lần này mục đích bà ta tới Hải Thành là vì bàn chuyện hợp tác với Lục Thị.
“Két!”
Cửa phòng bị đẩy ra, một vị trợ lý nữ bước vào: “Chủ tịch Trần, bên phía Lục Thị đã hồi đáp, chủ tịch Lục Thị Lục Gia Bách đồng ý lời mời của bà.”
Người phụ nữ trung niên đang tựa người vào cửa sổ khẽ cong khóe miệng, bà ta mở miệng, giọng nói dịu dàng lại dễ nghe, tạo cho người khác cảm giác rất đặc biệt.
“Hai mươi năm, cuối cùng tôi cũng đã trở về.
Chỉ là bây giờ cảnh còn người mất, không biết cố nhân ngày xưa có còn nhận ra tôi?”
Trợ lý nữ nói: “Trước kia chỉ biết bà là người Hoa Hạ, không ngờ bà cũng từng sống ở Hải Thành.
Thành phố này là đô thị lớn nhất, phồn hoa nhất Hoa Hạ, nhân tài xuất hiện lớp lớp.
Một người là Lục Gia Bách của tập đoàn Lục Thị, một người là Trần Tuấn của tập đoàn nhà họ Trần, một người là Thẩm Thành của tập đoàn Thẩm Thị, còn một người là Lâm Thanh của tập đoàn LG.
Bốn người này có thể gọi là thanh niên tuấn kiệt, tất cả là nhờ vùng đất này tài bồi, dưỡng dục bọn họ.”
Trần Cát Phượng nở nụ cười ảm đạm: “Đúng vậy, thành phố này là nơi mà phụ nữ trên toàn thế giới hướng tới, bởi vì ở đây có người tình trong mộng mà các thiếu nữ luôn mơ ước.”
Trợ lý trợn mắt nhìn, có hơi tò mò hỏi: “Vậy người tình trong mộng của bà là ai? Có khi nào…”
Cô ta còn chưa dứt lời, đã thấy sắc mắt của bà chủ lập tức tối hẳn đi, dọa cô ta sợ tới mức vội vàng sửa lời: “Chủ tịch Trần, là tôi lắm lời.”
Trần Cát Phượng vẫy tay, im lặng một chốc, rồi nói, giọng điệu lãnh đạm: “Đêm nay là một lần hiếm hoi tôi ra mặt, chi bằng mời tất cả nhân vật cấp cao của hiệp hội thương mại Hải Thành tới đi.
Tương lai nếu chúng ta muốn phát triển sự nghiệp ở Hải Thành, vậy thì còn phải nhờ bọn họ mở cửa giùm chúng ta.
Mối quan hệ này nhất định phải xử lý cho thật tốt.”
“Vâng, tôi lập tức liên hệ, phát thiệp mời cho bọn họ.”
“Ừ, cô đi làm đi.”
...!
Giữa trưa.
Dương Tâm bước ra khỏi phòng thư ký.
Khi ra tới cửa văn phòng chủ tịch, cô bắt gặp Lục Gia Bách đang nói chuyện với mấy vị chủ tịch, bèn quay người trở về.
“Bà chủ, nếu không chúng ta đi ăn trước?” Giọng nói của tổng thư ký vang lên sau lưng cô.
Dương Tâm quay đầu lại theo bản năng, kể từ lần trước, sau khi người phụ nữ này được Lục Gia Bách bảo vệ, cô ta trở nên nhất mực cung kính với cô.
“Ăn cơm à? Cũng được, vừa hay tôi cũng đói.”
Tổng thư ký mím môi cười: “Đúng thế, bây giờ bà phải ăn cho hai người, mà giờ cũng đã mười hai giờ, tất nhiên sẽ đói rồi, để tôi cùng bà tới nhà ăn dùng cơm.”
“Đi.”
Thấy tổng thư ký vươn tay muốn dìu cô, cô không nhịn được bật cười: “Tôi cũng không phải hoàng thái hậu.”
“Đúng, bà không phải hoàng thái hậu, nhưng bà là hoàng hậu nha, trong bụng bà bây giờ đang có long chủng đó, cả công ty từ trên xuống dưới có ai có mắt không tròng dám động vào bà chứ?”
Dương Tâm lắc đầu cười.
Hai tháng trước cô vẫn là đứa con gái bị dòng họ vứt bỏ, ai cũng có thể hô đến gọi đi, sỉ nhục cô, nói cô là đứa con hoang chưa chồng mà chửa, là đồ không biết xấu hổ.
Hai tháng sau, cô đã trở thành người phụ nữ cao quý nhất của giới thượng lưu.
… Ở thôn Độ Giả, Lạc Hồ híp mắt nhìn ranh con trước mặt, trong mắt hiện rõ vẻ nghi hoặc.
Cậu Dương cực không khách khí, vừa mở miệng đã gào lên: “Ông già, mấy năm nay ông chết ở chỗ nào vậy?”
Khuôn mặt tuấn tú của Lạc Hồ sầm xuống, trong con ngươi thoáng hiện sự lạnh lùng.
Bình thường, khi anh ta để lộ ra vẻ mặt như vậy, dù có là ai cũng sẽ câu nệ ba phần.
Đây là người đàn ông có thể hô mưa gọi gió trên quốc tế, một cái giậm chân cũng đủ khiến toàn bộ tổ chức ngầm trên thế giới phải chao đảo.
Cơn giận của anh ta, người bình thường không hề có cách nào gánh nổi.
Nhưng cậu Dương chả thèm để ý.
Sau khi hừ hừ hai tiếng, cậu bé bĩu môi: “Không thèm để ý tôi, còn bày ra vẻ mặt đó ở trước mặt tôi, ông già, tôi nói cho ông biết, tôi sẽ không bị ông dọa đâu.”.