“…”
Thẩm Thanh Vi nhẹ nhàng thở ra, xem ra người phụ nữ này thật sự có chuẩn bị mà tới, bà ta đặc biệt quay về Hải Thành chính là để đối phó với Dương Tâm.
Cô ta không thể trông cậy được vào nhà họ Thẩm nữa.
Sau khi xảy ra tranh chấp giữa bố mẹ và con cái, đã chôn xuống một hạt giống nghi ngờ trong lòng người nhà họ Thẩm.
Tuy giới hạn kia vẫn chưa bị phá vỡ, nhưng nếu cô ta trả thù Dương Tâm quá mức rõ ràng, nhất định sẽ khiến cho người trong nhà hoài nghi.
Bây giờ bà già này chịu vì cô ta hộ giá hộ tống, cô ta đương nhiên phải nhân cơ hội này mà lợi dụng thật tốt mới được.
Cái gì mà tình mẹ con, giữa bọn họ chỉ có quan hệ về lợi ích mà thôi, nếu như bà ta không giúp cô ta được, cô ta sẽ đá bà ta ra đầu tiên.
Đời này, cô ta chỉ nhận Lâm Vũ Loan làm mẹ, hôm nay chấp nhận người phụ nữ này, chỉ là muốn mượn tay của bà ta diệt trừ Dương Tâm mà thôi.
Một người phụ nữ từng vứt bỏ mình, cho dù như thế nào cô ta cũng sẽ không nhận.
…
Biệt thự nhà họ Trần.
Dương Tâm và Lục Gia Bách cùng đến tiến hành làm kiểm tra định kỳ cho ông cụ Tần.
Bên trong phòng y tế.
Ông Trần thấy Dương Tâm đã thu dọn máy scan, vội vàng hỏi thăm: “Thế nào rồi, tế bào ung thư trong não bộ của ông cụ không có lan rộng ra chứ? Có một số chuyên gia nói qua một thời gian sau khi thực hiện ca phẫu thuật cắt bỏ khối u như thế này sẽ xuất hiện tình trạng gia tăng trở lại, tế bào ung thư cũng sẽ tái phát một lần nữa.”
Dương Tâm cười nhẹ một tiếng: “Tình trạng của ông nội Trần đây là lành tính, bình thường sẽ không tái phát, bác cũng đừng lo lắng quá, cháu sẽ luôn chú ý đến, nếu thật sự có tình huống gì xảy ra, cũng sẽ thông báo mọi người trước tiên.”
Ông Trần nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi, bác chỉ sợ tế bào ung thư tái phát, sau đó lại hình thành khối u lần nữa, với tình trạng cơ thể của ông cụ, sao có thể chịu đựng được bị căn bệnh hành hạ lần nữa.”
“Sẽ không đâu, cháu dám đảm bảo sẽ không tái phát.”
Dứt lời, cô lại nhìn về phía ông cụ Trần, cười nói: “Nếu như ông có chỗ nào không thoải mái, cũng nhất định phải nói ra, lớn tuổi rồi, sức chịu đựng cũng thấp hơn, cháu lo lắng cơ thể của ông không chịu đựng nổi, sẽ xuất hiện những phản ứng không thoải mái.”
Ông cụ xua tay, ánh mắt rơi vào trên vùng bụng dưới bằng phẳng của cô, vốn muốn nói thứ gì đó, nhưng ngại có cháu ngoại đang ở đây, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.
“Ông muốn nói mấy câu với Gia Bách, cháu đi đến nhà chính tìm mẹ của thằng nhóc Tuấn trò chuyện một lúc trước đi.”
Dương Tâm cười cười, có điều động tác có chút chần chờ.
Bà Trần không có có mặt, chắc hẳn là trong lòng vẫn còn đang tức giận và khó chịu rồi.
Bà ta thích cô như vậy, mong mỏi một ngày kia có thể trở thành mẹ chồng con dâu, nhưng đến cuối cùng… Nói thật, cô cũng không biết nên đối mặt với mẹ của Trần Tuấn như thế nào.
Ông Trần giống như nhìn thấu tâm tư của cô, ở bên cạnh lên tiếng nói: “Sáng hôm nay vợ của bác đi một chuyến đến sàn đấu giá, lấy được một miếng ngọc thạch thời Nam- Bắc triều, cứ xem xét cả buổi,.
Không phải bà ấy không muốn tới đây gặp cháu, mà là thích miếng ngọc thạch kia đến nỗi không buông tay nổi, người bề dưới mà, đôi khi nhân nhượng cho người bề trên một chút cũng là điều nên làm đúng chứ, dù cho bà ấy không làm được mẹ chồng của cháu, nhưng cũng là mợ của cháu.”
Dương Tâm nghe ông ấy khai sáng như vậy, tâm tình lập tức thả lòng không ít.
“Bác nói đúng, người bề dưới chắc hẳn phải nhân nhượng cho người bề trên, làm gì có chuyện để cho người bề trên cúi đầu trước được, mọi người cứ trò chuyện chuyện, cháu đi đến nhà chính thăm bác gái.”
Nói xong, cô vươn tay đẩy Lục Gia Bách ra, quay người đi ra cửa.
“Cẩn thận một chút, đừng có cẩu thả, đụng sưng cả đầu rồi đến cuối cùng người phải gánh chịu vẫn là chính mình.”
“Em biết rồi, anh cứ ngoan ngoãn ở lại đây với ông ngoại đi.”
“…”
…
Nhà chính.
Quản gia nhìn bà Trần đang cầm kính lúp xem xét ngọc thạch, nhịn không được mở miệng nói: “Bà chủ, cô Dương đã tới rồi, bà thật sự không đi gặp cô ấy một chút sao?”
Bàn tay bà Trần đang cầm kính lúp có chút dừng lại, thoáng cái lại khôi phục như thường, lơ đãng mở miệng nói: “Con bé kia hay suy nghĩ nhiều, nếu như tôi qua đó rồi ngược lại sẽ rất xấu hổ, tôi đoán nó, bây giờ nhất định rất tự trách, người không muốn thấy nhất chính là tôi, cảm thấy không có mặt mũi nào để gặp, sao tôi lại cứ phải đi lên đó làm cho nó cảm thấy khó xử cơ chứ.”
Quản gia cười nói: “Bà đây là vì nghĩ cho cô ấy, nếu như cô ấy hiểu được bà thì tốt, nhưng nếu như cô ấy không hiểu, cho rằng bà đang bày ra bộ mặt khó chịu với cô ấy, vậy thì oan uổng cho bà quá rồi.”
Bà Trần khoát tay nói: “Sống trên đời này chuyện không như ý muốn tới tám chín phần mười, làm sao có thể trông mong mọi chuyện đều chiều theo ý mình, thằng nhóc Tuấn và nó có duyên nhưng không có phận, đây cũng là do số trời đã sắp đặt rồi, ai cũng không thể thay đổi được.”
Nhắc đến con trai, trong mắt bà Trần lại hiện lên một chút lo lắng.
Hai ngày trước thằng nhóc kia vậy mà nói với bà ta muốn nhận một đứa cháu trong dòng họ về nuôi dưỡng giáo dục.
Bà ta không ngốc, sao mà không đoán được suy nghĩ trong lòng con trai của bà ta? Thằng nhóc kia chắc hẳn là đã làm xong công tác chuẩn bị cô đơn cả đời đây mà..