Cô ta thực sự xứng đáng là con gái của nhà họ Hạ.
Với tầm nhìn và khả năng phân biệt sâu sắc này mà nói thì con gái một nhà bình thường không thể luyện được.
“Không phải chứ.”
Bà Trần liếc mắt nhìn món đồ cổ và nhíu mày: “Bác đã đem nó đến cho nhà giám định ngọc Trì Mộ xem, cô ta nói là hàng thật.”
“Vậy thì nhất định cô ta là giả.”
Hạ Mộc Nhiên nói thẳng: “Nếu cô ta là nhà giám định Trì Mộ thật sự mà không có khả năng phân biệt được ngọc thật hay ngọc giả thì chỉ có thể nói cô ta là giả mà thôi.”
“…”
Chỉ cần một lời mà đã nói trúng trọng tâm rồi.
Dương Tâm thực sự càng ngày càng thích cô gái này.
Thẳng thắn đáng yêu lại còn có trí tuệ nữa chứ.
Cô ta và Trần Tuấn hợp sức với nhau thì đúng là càng tăng thêm sức mạnh.
Có một cô gái hoạt bát và vui vẻ ở bên cạnh anh ta như vậy thì hẳn là cả đời này anh ta sẽ không quá cô đơn đúng không?
Bà Trần tỏ vẻ tức giận mà nghiến răng nghiến lợi nói: “Hóa ra chỉ là một món hàng mua danh trục lợi.
Bác nói mấy năm nay sư phụ Trì Mộ đã không xuất hiện, sao lại đột nhiên xuất hiện ở Hải Thành chứ? Thì ra là có người giả mạo cô ta.”
Vừa dứt lời thì bà ta nắm lấy bàn tay của Hạ Mộc Nhiên, nói: “Mộc Nhiên, nghề kinh doanh đồ cổ của nhà cháu đã lan rộng khắp thế giới, chắc hẳn là có thể liên lạc với vị sư phụ Trì Mộ rồi.
Bác gái tin rằng cháu sẽ liên lạc được với Trì Mộ rồi bảo bọn cô ta đến Hải Thành để vạch trần người kia chính là hàng giả để tránh cho sau này đỡ để cô ta lừa người người khác.”
“Trì Mộ ư?”
Cô gái nhỏ có hơi khó xử mà ấp úng nói: “Dường như cô ta đã mất rồi.
Nghe nói là bị tai nạn xe cộ hoặc là bị bọn buôn bán đồ cổ kia làm cho mất tích rồi.
Dù sao thì tin đồn là như vậy, còn bên ngoài cũng chưa chứng minh được cô ta đã chết và cũng chưa công khai chuyện này nên cái vị giả mạo kia mới không kiêng nể gì mà lộng hành như thế.”
Bà Tần nhìn khối ngọc trên bàn mà bất lực thở dài: “Thật là lợi dụng lòng tham của con người để hại người khác mà.
Không được, bây giờ tôi sẽ đi đến hiệp hội giám định tố cáo cô ta, không thể để cô ta tiếp tục lừa dối người khác nữa.”
Dương Tâm khẽ cười nói: “Mấy ngày sau sẽ có một đợt di vật văn hóa được đưa đến Hải Thành.
Lúc đóc di tích văn dóa sẽ yêu cầu cô ta thẩm định.
Lúc đó hãy vạch trần cô ta thì tốt hơn.”
Hạ Mộc Nhiên chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên vẻ gian xảo: “Đây là một ý kiến hay, cứ làm như vậy đi.
Xem ra Hải Thành lại sắp có chuyện vui để xem rồi.”
“…”
… Bên trong phòng điều trị.
Ông cụ Trần nhìn đứa cháu ngoại ở phía cuối giường, có vẻ lúng túng nói: “Chuyện này là do anh quá ngang ngược rồi.
Cũng may là không gây ra chuyện lớn gì.
Bây giờ con bé Tâm đã có thai, cũng coi như là chuyện vui lớn rồi.
Tụi cháu chuẩn bị khi nào sẽ kết hôn?”
Lục Gia Bách cúi đầu, im lặng một lát rồi mới cố gắng nói: “Cháu muốn cô ấy kết hôn với tư cách danh giá nhất, cho nên bây giờ cơ hội vẫn chưa chín muồi.”
Anh vẫn muốn Dương Tâm trở về nhà họ Thẩm để nhận tổ tiên của cô, sau đó sẽ kết hôn cùng anh với tư cách là người con gái cao quý nhất của nhà họ Thẩm.
Bây giờ bên ngoài đều mắng nhiếc Dương Tâm và nói rằng cô là một đứa con hoang không rõ bố đẻ.
Cho dù cô được gả vào nhà họ Lục thì cũng không thể rửa sạch vết nhơ do miệng đời áp đặt lên mình cô.
Anh muốn cô có một thân phận trong sạch nhất để đối mặt với thế giới này.
Ông cụ Trần sửng sốt, liếc mắt nhìn anh.
Ông ta im lặng một lát, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó rồi có vẻ kinh ngạc hỏi: “Cô gái kia thật sự là con gái nhà họ Thẩm sao?”
Lục Gia Bách gật đầu: “Đúng vậy, cô ấy đúng con gái của nhà họ Thẩm.
Khi vừa sinh ra cô ấy đã bị đánh tráo.”
“Vậy thì tại sao cô ấy không nhân cơ hội này để nhận người thân đi? Cứ như vậy thì không phải con bé có thể nhận lại tổ tiên rồi sao?”
Lục Gia Bách đưa tay bóp bóp trán thở dài: “Cô ấy quá lương thiện, không muốn cướp đi thân phận con gái nhà họ Thẩm của Thẩm Thanh Vi.
Vì vậy cô ấy thà rằng để bản thân chịu điều tiếng oan ức bị người đời nghị luận cũng không chịu để nhà họ Thẩm biết được sự thật năm đó.”.