Nam Kiên híp mắt nhìn Tô Yến, chậm rãi nói: “Lạc Hà có chút hiểu lầm đối với cô cho nên mới nổi lên sát tâm, may mắn là cô cũng không bị thương, hãy khoan dung rộng lượng bỏ qua đi, dù sao hai người từ nhỏ cũng đã như chị em.”
Chị em?
Trong lòng Tô Yến thầm cười lạnh.
Lạc Hà đã biết những chuyện này đều do cô ta sai khiến cho nên mới nổi lên sát tâm.
Lúc đó các cô đã không còn tình cảm chị em nữa, chỉ còn lại giết chóc, cá chết lưới rách.
Trong cuộc sống này không phải cô ta chết thì là Lạc Hà chết.
Không có cái gì gọi là may mắn cả.
“Nam Kiên, không phải là anh đã hiểu lầm chuyện gì rồi chứ? Tôi đâu có muốn dồn cô ta vào chỗ chết đâu, cô ta đã làm con gái của đường chủ Dư bị thương, tóm lại vẫn nên chịu chút trừng phạt chứ, nếu không sao có thể khiến mọi người phục được?”
Nam Kiên cong môi cười: “Thế à, chỉ mong trong lòng cô cũng nghĩ như vậy.
Được rồi, tôi đi đón Lạc Hà khỏi tù đây, nếu như có thời gian các cô nên ngồi xuống cùng nhau nói chuyện biết đâu có thể hóa giải được hiểu lầm.” Tô Yến túm chặt lấy mép váy, từ sâu trong đôi mắt có một tia hận thù lạnh lẽo.
Nam Kiên anh nói sai rồi, tôi và Lạc Hà lúc đó không phải là hiểu lầm, mà chính là thù hận.
Thù chặt đứt tay, thù giết con, vĩnh viễn sẽ không có ngày hóa giải được.
… Trong nhà giam.
Lạc Hà cúi đầu ngồi trên ghế đá, nhìn qua có chút tiều tụy.
Trên quần áo của cô còn thấy loang lổ vết máu, chắc hẳn là mới bị hành hình.
Cửa được đẩy ra, Nam Kiên bước vào từ bên ngoài.
Một mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi, theo bản năng anh ta cau mày lại.
Đã bị vào đây ít nhiều chắc chắn sẽ bị hành hình, tuy rằng biết đó là quy định nhưng trong tim anh ta bất giác vẫn nhói lên.
Không, chính xác là vô cùng đau đớn.
Anh ta chậm rãi đi đến, ngồi xuống trước mặt cô, rồi đưa tay nắm lấy bàn tay gầy yếu của cô, nghẹn ngào nói: “Cuộc sống luôn luôn hy vọng, mà cũng không phải là tôi không tin lời cô nói, chỉ là không tìm được chứng cứ chứng minh hành động của Tô Yến.
Đạo lý này tôi hiểu, anh cả cô cũng hiểu, nên cho dù biết chắc là cô ta làm nhưng cũng không dám hành động rút dây động rừng đến cô ta, nếu như vậy chẳng khác nào là tuyên chiến với tất cả thế lực sau lưng cô ta, sẽ dẫn đến bi kịch máu chảy thành sông, hiểu chưa?”
Lạc Hà chuyển động thân thể cứng ngắc của mình, cơn đau lan đến khắp tứ chi, trên bụng còn lưu lại một màn máu me quay cuồng.
Cô chịu đựng, cố gắng ép xuống dòng máu chảy ngược trong cơ thể, nhưng cuối cùng vẫn là không chịu đựng được, phun ra một ngụm máu tươi lên khuôn mặt tuấn tú của Nam Kiên.
Sắc mặt của người đàn ông đột nhiên trởi nên u ám.
Chất lỏng ấm áp chảy xuống khuôn mặt anh ta giống như là hàng vạn thứ thuốc độc.
Cả người anh ta rùng mình một cái, theo bản năng đưa tay ôm lấy người phụ nữ trước mặt.
Lạc Hà lau lau khóe miệng, giọng nói lạnh lùng và khàn khàn: “Thật ngại quá, làm bẩn mặt của anh rồi.”
Hai mắt Nam Kiên ánh lên vẻ đau đớn nhìn cô, người phụ nữ này đã không còn hỉ nộ ái ố, giờ ngay cả dây thần kinh cảm giác cũng mất rồi sao?
Tại sao sau khi chịu đựng nhiều lần bị tra tấn như vậy mà nét mặt của cô vẫn lạnh lùng đến thế?
“Lạc Hà …” Lạc Hà đưa ngón trỏ chặn trước môi anh ta, nói đứt quãng: “Tôi sống, là để có thể chính tay giết chết kẻ thù, chờ sau khi tôi báo được huyết hải thâm thù này, tôi sẽ đi gặp Hữu Hữu, đến lúc đó anh đừng ngăn cản tôi được không?”
“Lách tách…’ Một giọt nước mắt đàn ông của Nam Kiểu theo khóe mắt rơi xuống khuôn mặt tái nhợt của cô, lan ra đẹp nhưu một đóa hoa.
“Được, đến lúc đó tôi sẽ đi cùng cô tới thiên đường, chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ nó.”
Lạc Hà nở nụ cười nhẹ nhàng, sau đó nghiêng đầu trực tiếp ngất đi.
Như vậy cũng tốt.
Trên người các cô đều là tội lỗi, sống ở trên đời cũng đều là hận thù.
Không bằng chết đi, để tình yêu và thù hận bay hết theo gió.
“Lạc Hà.”.