Cơ sở y tế.
Bà Lục nhìn Dương Tâm đang nằm trên giường bệnh vừa vỗ ngực vừa nói: “Làm bác sợ muốn chết, bác còn tưởng cháu sảy thai thật cơ.”
Tuy sắc mặt của Dương Tâm hơi tái nhợt nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều rồi.
Sau khi nghe bà Lục nói vậy, cô không kiềm chế được trêu đùa: “Cháu còn tưởng bác biết cháu sinh non rồi sẽ đốt pháo ăn mừng ấy, dù sao thân phận hiện giờ của cháu rất lúng túng, bên ngoài đều nói cháu là con hoang, nếu nhà họ Lục cưới cháu về sẽ bị người chỉ trích.”
Bà Lục liếc mắt lườm cô, có hơi không được tự nhiên nói: “Tuy lời bàn tán bên ngoài khó nghe chút, nhưng không thể phủ nhận cháu là người có công với nhà họ Lục, bác cũng không hồ đồ, biết phân biệt trắng đen cho nên cháu không cần móc mỉa bác, chỉ cần vài nhóc con là nòi giống của nhà họ Lục, ngoài ra bác nhắm một mắt mở một mắt.”
Dương Tâm cười nhạt: “Vậy cháu thật lòng cảm ơn bác, không đạp cháu một phát trong lúc cháu thảm hại nhất.”
Bà Lục hừ lạnh hai tiếng, nghiêng đầu nhìn Lục Gia Bách đang đứng ở một bên khác, nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Không phải hôm nay hai đứa các con vẫn luôn đợi ở tổng bộ Lục thị à, sao lại xảy ra chuyện này?”
Lục Gia Bách thờ ơ liếc bà Lục, lạnh nhạt nói: “Mẹ cho rằng tổng bộ Lục thị rất an toàn hả? Có rất nhiều người muốn cô ấy bị loại, dù sao hai vị trí bà chủ chính thức của Lục thị, phu nhân chủ tịch Lục thị này quá hấp dẫn người khác, cho dù đầu rơi máu chảy, bọn họ cũng sẽ mạo hiểm đánh cược một lần.”
Vẻ mặt bà Lục rất không vui: “Vậy phải điều tra cho rõ, tuy mẹ không thích Dương Tâm nhưng mẹ tuyệt đối không cho phép đám người đó động đến cháu của mẹ.”
Bà Lục không nói chuyện nhiều, dặn dò Dương Tâm hai câu nói đến chỗ Triệu An lấy báo cáo kiểm tra, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
…
Trong phòng làm việc.
Lục Gia Bách dựa vào cạnh bàn làm việc, đánh giá mấy tờ báo cáo đang cầm trong tay.
“Dương Tâm dùng thuốc đặc trị, tôi hỏi anh, thuốc đó sẽ gây ra tổn thương thế nào cho cơ thể của con người?”
Triệu An đang đánh máy tài liệu, chờ sau khi giấy được máy in nhả ra, anh ta tùy tiện nhìn qua hai lần lạnh nhạt nói: “Có thể sẽ gây ra bệnh lạnh tử cung.”
“Lạnh tử cung?”
Uống thuốc đặc trị sao lại dẫn đến bệnh phụ khoa như vậy?
“Anh xác định anh không nói sai? Cô ấy uống thuốc giữ thai, sao lại gây ra mầm bệnh thế này?”
Triệu An ném tờ báo cáo trong tay xuống bàn, ý bảo anh tự xem.
Lúc này Lục Gia Bách không làm màu nữa, nói thẳng luôn: “Đọc không hiểu, anh nói cho tôi.”
Triệu An liếc xéo anh, bật cười thành tiếng: “Người sau khi có vợ đều trở nên khiêm tốn hơn rồi, trong thuốc giữ thai có một vài thành phần làm cho tử cung của phụ nữ trở nên lạnh hơn, cũng chính là nguyên nhân gây ra hậu quả rõ rệt như vậy.”
Hai mắt Lục Gia Bách hơi nheo lại, ngón tay cầm giấy bất chợt dùng sức.
“Lạnh tử cung sẽ dẫn ra bệnh gì? Hoặc cơ thể sẽ có phản ứng thế nào?”
“Phụ nữ đến kỳ kinh nguyệt sẽ đau bụng kinh.” Lê Vãn Trinh đi từ bên ngoài vào: “Rất rất đau.”
Lục Gia Bách mím chặt môi mỏng, trầm giọng hỏi: “Không có phương pháp trị tận gốc?”
“Không có, loại bệnh đau bụng kinh do lạnh tử cung này do thể chất của con người quyết định, không có thuốc giảm đau chứ nói gì trị được tận gốc, chỉ có thể tự mình cố gắng chống chọi.
Nếu như đàn ông biết trân trọng thì có lẽ phụ nữ sẽ ít phải chịu tội hơn.”
“…”
…
Thôn Độ Giả.
Lạc Hồ lại đến nhà thăm hỏi.
Trong phòng tiếp khách.
Nhị trưởng lão vừa vuốt râu mép vừa mở miệng hỏi: “Sao rồi, cậu Lạc đã suy nghĩ kỹ chưa? Có muốn dùng hai điều kiện tôi nói để đổi lấy con trai cậu không?”.
ngôn tình hoàn
Lạc Hồ lười biếng dựa vào ghế, thoải mái nói: “Nếu tôi không đồng ý, ông cho rằng hôm nay tôi sẽ ngồi ở đây à? Được, tôi đồng ý với điều kiện của ông, thế lực Ám Long ở Châu Âu đều đã rút lui, cũng nhất định sẽ trả quyền khống chế khu vực Trung Đông cho gia tộc Hải Nhân của ông, tôi đã làm xong chuyện phải làm, có phải ông nên thả con trai tôi ra rồi không?”.