Lục Gia Bách vươn tay ra lấy một tư liệu ra từ tập tài liệu, vừa xem vừa nói: “Cục trưởng Trình và tổng thư ký Vương làm quen đi.”
Chuyện này…
Cục trưởng Trình nhìn lướt qua Vương Ái Linh một chút rồi vội vã quay đi: “Làm, làm quen? Con gái nhà thị trưởng đây thì có mấy ai là không biết, cũng giống như cháu gái tôi vậy.”
Lục Gia Bách cong môi kia, đưa tập tài liệu cho ông ta.
Cục trưởng Trình nhận lấy tập tài liệu, cầm cây bút lên bắt đầu điền vào.
“Tổng thư ký Vương đây biết là ông sẽ tới cho nên cố ý nán lại ở phòng giám đốc này phục vụ.
Hay là vậy đi, phía sau có một phòng nghỉ, chi bằng tôi giúp cục trưởng Trình dọn dẹp một chút để hai người vào trong vui vẻ.”
Cây bút trong tay của cục trưởng Trình rơi xuống mặt bàn, tạo ra một âm thành trầm đục.
Ông ta bày ra vẻ mặt không thể ngờ tới nhìn Lục Gia Bách, run rẩy cất tiếng: “Chủ tịch Lục à, loại chuyện đùa như vậy cậu không thể tuỳ tiện nói ra được, Ái Linh dù sao cũng là vãn bối của tôi, hơn nữa tôi luôn coi nó như con gái ruột, sao có thể cùng cô ấy lên giường được chứ?” Nghe cục trưởng Trình nói trắng ra, Vương Ái Linh cảm thấy vô cùng run sợ, sợ tới mức sắc mặt của cô ta liên tục đổi từ thâm tím sang trắng bệch.
Lão già này là ai?
Là cấp dưới của bố cô ta? Áng chừng cũng hơn cô ta ba chục tuổi.
Chỉ cần nghĩ tới suy nghĩ dơ bẩn đó, cô ta lập tức cảm thấy ghê tởm, buồn nôn.
“Chủ tịch Lục, anh…”
Không chờ cô ta mở miệng, Lục Gia Bách đã nở nụ cười với cục trưởng Trình: “Chuyện đang xảy ra, cục trưởng Trình hẳn cũng đã thấy rõ, tổng thư ký Vương cũng chủ động, ông còn sợ gì? Yên tâm đi, tôi sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài, ông muốn làm gì thì cứ tuỳ ý.
Nếu tôi ở đây khiến ông không tiện, tôi có thể rời đi.
Tôi để lại văn phòng này cho ông một tiếng, à không, hai tiếng, hai tiếng có đủ không?”
Cục trưởng Trình sợ tới nỗi hai chân mềm nhũn cả ra.
Ông ta sao dám động tới con gái của lão Vương chứ.
Nếu ông ta thực sự là đồ cầm thú dám làm nhục Vương Ái Linh, vậy chẳng phải lão Vương kia sẽ đem hắn bỏ tù sao.
“Tổng, chủ tịch Lục, cậu đừng nói đùa như vậy, Ái Linh thuần khiết như vậy, đáng lý nên để cậu hưởng dụng.”
Vương Ái Linh nghe xong những lời này thì vô cùng xấu hổ, chỉ hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Cô ta coi như đã thấy rõ, người đàn ông này đã biết lão già họ Trình muốn tới phòng của chủ tịch, vì thế mới mặc kệ cho cô ta cởi quần áo, tiếp đó mượn tay lão già này để giáo huấn cô ta một trận.
Người đàn ông này quả nhiên là vô tình.
“Chủ tịch, sao anh có thể như vậy?”
Dứt lời, cô ta nâng giày cao gót giẫm lên mặt đất mấy lần, sau đó quay người vọt ra khỏi văn phòng.
Nhìn bóng lưng chật vật chạy thục mạng của cô ta, Lục Gia Bách cười lạnh.
Vẻ mặt cục trưởng Trình tràn đầy khiếp đảm mà nhìn anh, thanh âm run rẩy nói: “Chủ tịch Lục, con bé Ái Linh này từ nhỏ được nuông chiều đến quen, mong cậu lượng thứ nhiều, lượng thứ nhiều cho.”
Lục Gia Bách nhíu mày nhìn ông ta, khẽ cười nói: “Vừa rồi chỉ là đùa một chút thôi, ông đừng để ở trong lòng.
Chẳng qua cục trưởng Trình vẫn là nên khuyên nhủ thị trưởng Vương, bảo ông ta quản con gái của mình cho thật tốt, con gái mà động một chút lại muốn cởi quần áo thì thật là không tốt, có hại cho danh dự.”
Cục trưởng Trình nào dám nói không?
Ông ta vừa lau mồ hôi trên trán vừa nhận lời nói: “Được được được, lúc nào gặp được thị trưởng Vương thì tôi nhất định sẽ nói, nói với ông ta.”
“…”
Tổng thư ký nhận lệnh, ngoan ngoãn đi tới bộ phận nhân sự làm thủ tục từ chức.
Không vì cái gì khác, chỉ là vì bối cảnh của Vương Ái Linh quá mức hùng hậu.
Dù cô ta có biết hoa quả bị Vương Ái Linh động tay động chân thì cô ta cũng không dám đi điều tra.
Thất nghiệp chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu như bởi vì chuyện này mà bị nhà họ Vương nhớ thương thì mới là vấn đề lớn.
Người thân của cô ta đều ở Hải Thành, một khi đắc tội người đứng đầu của thành phố này, cô ta cùng người nhà của mình làm sao còn có thể sinh tồn được ở đây nữa?.