“Được, được rồi được rồi.”
Trong phòng lại vang lên từng đợt ho khan kịch liệt khiến người ta tan nát cõi lòng.
Bố Trần vội vàng dùng khăn tay che miệng mình lại, đợi sau khi ho khan từ từ dịu đi, trên mảnh vải đã dính đầy tơ máu.
Sắc mặt Trần Uyên trắng bệch nhìn vết máu trên khăn tay, cả người cô ta run rẩy không ngừng.
Bố Trầngian nan duỗi tay ra vỗ vỗ sau đầu cô ta, yếu ớt nói: “Bố sống qua mỗi ngày đều là sự giày vò, cho nên con nghe lời nhé, để cho bố đi đến nơi mà bản thân bố nên đến, muốn đến.
Mẹ con ở dưới đó đã đợi bố lâu lắm rồi, bố sợ lại bắt bà ấy đợi nữa thì bà ấy sẽ tức giận mất, cho nên, cho nên vẫn nên xuống đó cùng bà ấy sớm một chút đây.”
Trần Uyên hơi hơi quay mặt đi.
Trải qua một khoảng thời gian ổn định lại, cô ta đã dần dần bình tĩnh lại.
“Được, theo như mong muốn của bố, con không cưỡng ép bắt bố ở lại nữa.
Bố có muốn gặp anh con không? Con có thể…”
Bố Trần xua xua tay: “Không cần đâu.
Nó hận bố không bảo vệ nó, cũng oán hận nhà họ Trần đã bỏ rơi nó.
Cho dù biết được bố sắp chết thì nó cũng sẽ không đau lòng khổ sở đâu.
Mấy năm nay nó làm quá nhiều chuyện trái đại đức pháp luật.
Chỉ bị phán ba năm tù vẫn là thằng nhóc Lâm Thanh kia giơ cao đánh khẽ.
Nếu không, với những chuyện hồ đồ mà nó đã làm trong quá khứ, nhẹ thì phải tù chung thân, nặng thì sẽ trực tiếp bắn bỏ.”
“…”
Lúc này Dương Tâm đi từ bên ngoài đến bên hai người: “Cháu vừa mới phối một ít thuốc có thể giảm bớt ho khan, tuy rằng không thể bảo vệ tính mạng của bác, nhưng có thể để hai ngày này bác cảm thấy dễ chịu hơn một chút.”
Trần Uyên vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất, sau đó lùi sang một bên: “Cảm ơn mày, Dương Tâm.”
Dương Tâm phớt lờ cô ta, bước đến bên giường, tiêm thuốc từ ống tiêm vào cánh tay của bố Trần.
“Nhóc Dương à, bác đi rồi bên cạnh Trần Uyên cũng không có ai có thể dựa vào nữa, bác hy vọng cháu có thể giúp đỡ nó nhiều hơn.”
Dương Tâm nắm chặt lấy tay ông ta, giọng nói vô cùng kiên định: “Có cháu ở đây, cô ấy sẽ không bị bất kỳ kẻ nào bắt nạt, bao gồm cả Lâm Thanh kia.”
“Tốt, tốt rồi tốt rồi.”
….
Buổi trưa hôm đó.
Trên các tờ báo tin tức lớn của thành phố Hải Thành đều đăng hai đoạn hội thoại Dương Tâm đã nói ở cửa biệt thự nhà họ Trần.
Trong lúc nhất thời, dư luận xã hội đã đẩy cô vào trong cơn bão gió lốc càng kịch liệt hơn nữa.
“Trời ạ, người phụ nữ Dương Tâm này cũng quá là không coi ai ra gì rồi, bành trướng tới mức ngay cả bậc thầy Trì Mộ cũng không đặt trong mắt.
Nếu đổi lại là người khác, ai còn dám công kích cô ta nữa?”
“Thế mà cô ta lại thừa nhận bản thân ở đại hội giám định thưởng thức ngày hôm qua là cô ta bịa chuyện ra, hoàn toàn không nhìn ra được khối huyết ngọc kia là thật hay giả.
Sao người phụ nữ này lại có thể mặt dày vô sỉ như vậy chứ?”
“Cô ta còn chính miệng thừa nhận bản thân ghen ghét bậc thầy Trì Mộ đã cướp đi sự nổi bật của cô ta, nói bậc thầy Trì Mộ chỉ có thể ngước nhìn cô ta, ngay cả xách dép cho cô ta cũng không xứng.”
“Tôi nhổ vào.
Cô ta cho rằng toàn bộ thân phận đại lão trên thế giới này đều là của một mình cô ta chắc? Bản thân thì không biết chút gì về giám định bảo vật, còn mơ ước hão huyền thay thế địa vị của bậc thầy Trì Mộ trong giới giám định bảo vật.
Đúng là nực cười.”
“Dương Tâm, sao cô không nổ luôn tại chỗ đi?”
Dương Mỹ nhìn những nội dung trên các bài báo, thấy những lời lẽ hết sức khiêu khích của Dương Tâm đã gây ra sự tức giận trong dư luận, trong lòng lại cảm thấy cực kỳ vui sướng.
Cô ta nói rồi mà, con khốn Dương Tâm kia làm sao có thể phân biệt được khối huyết ngọc kia thật giả thế nào, thì ra là giả bộ thôi.
Cô ta giả bộ thì thôi đi, lại còn giả bộ đến nỗi nực cười như vậy chứ.
À!
Thật sự là làm đại lão lâu quá rồi nên chuyện kinh hãi thế tục nào cũng có thể làm ra được.
Cô ta cũng không tin con khốn Dương Tâm kia có thể làm nên tên tuổi gì.
Huyết ngọc là thật nhất định phải là thật.
Trên đời này, ngoài Trì Mộ chân chính ra, có lẽ không ai có thể phân biệt được khối huyết ngọc này là thật hay giả.
Mà Trì Mộ đã chết từ lâu rồi, không thể nào nhảy ra khỏi quan tài để giúp Dương Tâm phân biệt thật giả nữa.
Không có sự trợ giúp của Trì Mộ, Dương Tâm chắc chắn không thể thuyết phục được mọi người, cho nên cô ta cảm thấy người phụ nữ này nhất định sẽ thất bại, cũng chắc chắn sẽ bị tống vào cục cảnh sát..