Quá khứ đẫm máu này đã ẩn chứa bao nhiêu âm mưu bẩn thỉu, bao nhiêu vụ ám sát không thể chấp nhận được như vậy, mỗi một chuyện đều được bao phủ bởi máu và tội lỗi.
Hóa ra không phải nhà họ Trần nợ nhà họ Lâm, mà nhà họ Lâm mắc nợ nhà họ Trần.
Bố anh đã giết mẹ Trần, khiến nhà họ Trần lâm vào cảnh tan cửa nát nhà.
Bố anh đã quay lưng với mẹ anh, ép bà ấy đến mức phải uống thuốc tự kết liễu cuộc đời mình trong đêm.
Người đàn ông bất nhân bất nghĩa đó đã hủy hoại hai gia đình, nhưng cuối cùng ông ta lại chết như một kẻ vô tội, để lại trong lòng anh ta đầy hận thù.
Cuối cùng, anh ta cứ lấy trả thù làm lý do, làm tổn thương người phụ nữ mình yêu đến mức thương tích đầy mình.
“Khụ.”
Trong nỗi đau khổ phẫn nộ, Lâm Thanh phun ra một ngụm máu.
Sai sai và sai, tất cả mọi thứ đều sai cả rồi.
Bố anh ta đáng bị như vậy, đáng phải chết.
Nhưng anh ta lại vì một người đàn ông bạc tình bạc nghĩa như vậy, khiến nhà họ Trần phải tan cửa nát nhà trong khi nhà họ Lâm đã mắc nợ họ rất nhiều.
Bố Trần nhìn Lâm Thanh đã bị đánh gục hoàn toàn, bất lực thở dài: “Tôi không muốn nói với cậu những ân oán này, những vì con gái tôi có thai rồi, tôi mong con bé có một gia đình hạnh phúc và trọn vẹn.
Nhưng tôi lại sợ cậu hiểu lầm, nghĩ rằng tôi đã giết ba của cậu, đến cuối cùng cậu lại dồn hết hận thù lên người nó, tiếp tục mù quáng mà hành hạ con bé, thế nên tôi cần phải nói cho cậu biết, nghe xong mọi chuyện trong quá khứ, tôi thật lòng mong cậu có thể đối xử tử tế với con gái tôi, nó không sai, trong chuyện ân oán gia đình này con bé là người vô tội nhất.”
Lâm Thanh khẽ ho một tiếng, đưa tay lau vết máu nơi khóe miệng, lảo đảo đứng dậy từ trên sô pha.
Bước đến bên giường, anh ta khuỵu gối, quỳ xuống.
“Xin lỗi, chính cháu là người đã hủy hoại Trần Uyên.
Nếu biết những sự thật này sớm hơn, cháu đã không động vào cô ấy, chứ đừng nói đến việc ép cô ấy mang thai.
Mẹ cháu nói đúng, hai người có mối thù, không nên thành đôi, sẽ đau khổ suốt một đời.”
“Không …” Bố Trần đột nhiên trở nên kích động, ông lại bắt đầu ho dữ dội.
“Cậu Thanh, cậu không thể nghĩ như vậy, cậu không thể có bất cứ mặc cảm nào, con gái của tôi, cháu trai của tôi còn phải giao cho cậu, cậu không thể có tâm lý hối lỗi, hứa với tôi, hứa với tôi sẽ chăm sóc tốt cho Trần Uyên và con của nó.”
Vừa nói ông vừa vươn tay muốn nắm lấy tay của Lâm Thanh, nhưng cả người không vững, liền ngã xuống đất.
Lâm Thanh nhanh chóng đưa tay ra đỡ.
Bố Trần nhân cơ hội nắm chặt cánh tay của anh ta, ánh mắt kiên định nhìn anh: “Đừng nói với Trần Uyên ân oán đời trước của chúng ta, không nên làm tổn hại đến cuộc sống của hai đứa, cậu hứa với tôi… đối xử tốt với con gái của tôi.”
Lâm Thanh đỡ bố Trần lên, dìu lên giường, xé giọng nói: “Cô ấy có quyền được biết.”
Đồng tử của bố Trần co rút mạnh.
Tội nghiệp cho các bậc cha mẹ trên thế giới.
Ông ta thà bị con gái hiểu lầm nhiều năm như vậy, còn hơn nói cho cô ấy biết sự thật, chỉ là không muốn cô ấy sống trong hận thù.
Bây giờ ông ta sắp chết, sao có thể trơ mắt nhìn tên nhóc này làm loạn, hủy hoại con gái mình?
“Lâm Thanh, Trần Uyên đang mang thai.
Cậu muốn nó làm mẹ đơn thân, cả đời không chốn nương tựa à? Nếu cậu thực sự cảm thấy có lỗi với nó, thì hãy chôn chặt những sự việc đã qua trong lòng.
Vĩnh viễn đừng nói ra, cậu cứ nghĩ rằng mẹ của Trần Uyên vô tình rơi xuống vách núi.
Ba cậu không có âm mưu nào trong chuyện này.
Tôi là người sắp chết.
Tôi hy vọng cậu có thể hiểu cho lòng yêu thương con gái của tôi.
Tôi cầu xin cậu.”
Ánh mắt Lâm Thanh từ từ mờ đi.
Đúng vậy, anh ta thực sự không muốn giấu giếm Trần Uyên, cô ấy có quyền được biết về cái chết của mẹ mình.
Nhưng bố Trần nói cũng có lý, nếu Trần Uyên biết sự thật, cô ấy chắc chắn sẽ rời xa anh ta.
Đến lúc đó cuộc sống của cô ấy sẽ khó khăn như thế nào khi phải đèo bòng thêm một đứa trẻ?
“Được, cháu hứa với bác, cháu sẽ không chủ động nhắc đến những chuyện này với cô ấy.”
Thần kinh căng thẳng của bố Trần phút chốc liền dịu đi, cả người xụi xuống giường.
Đồng ý là tốt, đồng ý là tốt.
Ân oán của thế hệ trước đã hạ màn, thực sự không nên tiếp tục kéo dài đến thế hệ sau.
Những ngày tháng phải sống với lòng hận thù, thật sự rất khó khăn và đau đớn..