“Em cũng đoán là như vậy, Thẩm Thành là một người thông minh.
Báo cáo thẩm định kết quả xét nghiệm dựa trên những thông tin thu thập được từ kho dữ liệu của cảnh sát không thể nào thuyết phục được anh ta, vì vậy anh ta vẫn muốn xác nhận thêm.”
Lục Gia Bách cúi đầu nhìn xuống cô và nhẹ nhàng hỏi: “Em còn muốn ngăn cản anh ta nữa hay không?”
Dương Tâm lắc đầu: “Có một người anh như Thẩm Thành có vẻ cũng không tệ đấy chứ.
Để anh ta biết sự thật cũng chẳng có gì là không tốt cả.
Anh nói đúng, em khao khát có được tình cảm gia đình và khao khát muốn được mọi người công nhận.
Bây giờ em đang mang thai, bên ngoài lại có quá nhiều tin đồn thất thiệt.
Điều đó sẽ gây ra thêm rắc rối cho em.
Em lo rằng những áp lực ở bên ngoài kia sẽ kích thích chứng trầm cảm trước khi sinh của em.
“
Lục Gia Bách ôm chặt lấy cô, nghẹn ngào nói: “Em đừng lo lắng, anh sẽ không để những chuyện như thế này xảy ra đâu, em cứ thả lỏng đầu óc, đừng nghĩ ngợi bất cứ điều gì nữa, cứ giao mọi chuyện lại cho anh xử lí, được không em?”
Dương Tâm vươn tay ôm lấy cổ anh, mỉm cười nói: “Được thôi, anh không nói thì em cũng sẽ làm như vậy, Lục Gia Bách, có anh bên em thật là tốt.”
Lục Gia Bách cong môi cười hình vòng cung, gục đầu chạm trán mình vào trán cô: “Đúng vậy, có em bên anh thật là tốt, Dương Tâm, thật tốt vì anh đã có em trong cuộc đời này.”
“Ha ha.”
… Ở Manchester.
Gia tộc Hải Nhân.
Nơi ở của nhị trưởng lão.
Trong thư phòng.
“Con bé đó đang đi tìm ngọc tỷ? Anh có chắc là nó đang đi tìm miếng ngọc tỷ đó không?”
Nhị trưởng lão lên tiếng, hỏi một người đàn ông trung niên đang đứng ở ngay chính giữa thư phòng.
Người đàn ông trung niên đó nghe xong gật đầu nói: “Đúng vậy, cô ấy đúng là đang tìm kiếm tung tích của miếng ngọc tỷ, hơn nữa cô ấy cũng đã điều tra ra chúng ta.”
Nhị trưởng lão hơi nhíu hàng lông mày lại, giọng nói vô cùng nghiêm nghị hỏi: “Anh đã tìm hiểu được lí do vì sao con bé lại đi tìm kiếm miếng ngọc tỷ kia chưa?”
Người đàn ông trung niên nói: “Tôi đã điều tra ra rồi, cách đây hai ngày Cục Di tích Văn hóa Hải Thành đã vận chuyển một lô di vật văn hóa từ nước ngoài về.
Trong số đó có miếng ngọc tỷ kia, nhưng chỉ là đồ giả mà thôi.
Các ban ngành địa phương đã mời người có chuyên môn về kiểm định số di vật văn hóa đó, vốn dĩ ban đầu những người chuyên gia đó không tìm ra bất kì manh mối sơ hở nào, Cuối cùng Dương Tâm bất chấp bước ra nói rằng miếng ngọc tỷ đó là hàng giả, sau đó mọi người ai nấy đều không tin lời cô ấy nói, và ra lệnh cho cô ấy phải tìm thấy ngọc huyết thật trong vòng ba ngày, nếu không sẽ tống cô ấy vào tù vì tội vu khống.”
Nhị trưởng lão bật cười khanh khách.
“Người phụ nữ đó thông minh lanh trí cả nửa đời người, không ngờ lại phạm sai lầm lớn như vậy, thật là làm người ta vui sướng, thật là làm người ta vui sướng mà.”
Người đàn ông trung niên suy nghĩ một hồi lâu, rồi lại cau mày hỏi: “Ông có cần tôi sai người di chuyển miếng ngọc tỷ kia đi không ạ?”
Nhị trưởng lão rơi vào trầm tư, như thể đang ấp ủ một điều gì đó, sau khi im lặng một hồi lâu, trong mắt chợt lóe một tia sáng.
“Con bé đó chẳng phải là không đồng ý cuộc hôn nhân này hay sao? Nếu dùng miếng ngọc tỷ này uy hiếp nó, anh nói xem liệu có thể khiến cho nó thỏa hiệp hay không?”
Người đàn ông trung niên có chút kinh ngạc nhìn ông ta: “Nhưng mà, thầy phong thủy đã nói rằng miếng ngọc tỷ này có thể khôi phục sinh khí cho gia tộc Hải Nhân, một trăm năm sau gia tộc chúng ta nhất định sẽ trở thành…”
Không đợi ông ta nói dứt lời, nhị trưởng lão đã xua tay tỏ ý ngăn cản: “Anh tin vào lời một ông già hay sao? Hoa Hạ đã mất đi miếng ngọc tỷ đó ngàn năm nay rồi, chẳng phải là vẫn phồn thịnh sung túc đấy sao?”
Dựa vào miếng huyết ngọc để định đoạt vận mệnh đất nước, thịnh suy của gia tộc đúng là chuyện viển vông, còn lâu tôi mới tin những lời viển vông đó.
Chỉ những thứ mà mình đã nắm chắc trong lòng bàn tay mói thực sự thuộc về mình, còn những thứ khác tôi đều không tin.”
Người đàn ông trung niên biết nhị trưởng lão đã hạ quyết tâm, nên cũng không thuyết phục ông nữa nữa, mà trầm giọng hỏi: “Ông cho rằng cô hai sẽ vì một miếng ngọc tỷ mà thỏa hiệp sao? Cuộc hôn nhân này, cô ấy đã từ chối đằng đẵng mười năm nay rồi, là mười năm rồi đấy ạ.”
Nhị trưởng lão nở nụ cười nhạt nói.
“Vậy thì còn phải xem Dương Tâm chiếm địa vị như thế nào trong lòng con bé thôi.”
Người đàn ông trung niên còn muốn nói chuyện gì đó thì lúc này có tiếng gõ cửa thư phòng vang lên.
“Mời vào.”
Cánh cửa vừa bị đẩy ra, quản gia từ bên ngoài bước vào.
“Có chuyện gì vậy?”.